Bữa tối liền vì một tràng cười này mà kết thúc, Siren đứng dậy rời khỏi ghế, nhân tiện bàn tay cũng buông tha hai má phúng phính phồng lên vì giận dữ của Mộ Thanh, thay vào đó duỗi lòng bàn tay phải ra như một lời mời, bình tĩnh mà nhìn alpha nhỏ, chờ đợi phản ứng hoặc câu trả lời của cậu.
Đôi mắt màu bạc tràn đầy nghiêm túc, Mộ Thanh không chút nghĩ ngợi đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay hắn, vớ vẩn! Trước mặt là một nơi xa lạ, vừa hay có một cái đùi to cho mình ôm vào, nếu còn không nắm chắc thì thật xấu hổ vì nền giáo dục bắt buộc chín năm của đất nước.
Siren sững sờ trước phản ứng của bé con, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại tin tưởng mình đến vậy, thậm chí không có một chút do dự nào, đôi mắt đen láy phản chiếu rõ nét bóng dáng cậu, như thể cậu là cả thế giới của hắn, khiến người ta chìm đắm.
Không thể không nói đây là một sự hiểu lầm tuyệt vời, Siren nắm lấy bàn tay nhỏ bé dường như không xương của cậu, cố gắng đè nén khóe miệng đang không ngừng nhếch lên, trong lòng tràn đầy kích động, âm thầm quyết định sẽ ở lại hành tinh sao trời thêm mấy ngày.
Thu thập thêm nhiều vật phẩm tinh tế nhỏ để tặng cho bé con, nếu như vừa rồi alpha nhỏ từ chối lời mời của hắn, vậy thì thực ra cũng không có vấn đề gì lớn, trong lòng hắn đã sẵn sàng dùng vũ lực.
Trên thực tế, những hành động dự kiến mà hắn đã làm trên bàn ăn nếu là một alpha bình thường có lẽ sẽ không thể chấp nhận được, chứ đừng nói đến việc kéo dài trong vài phút, đổi thành một omega không chừng sẽ phát điên, kết quả thật bất ngờ, bé con chỉ là không thích ứng, chứ không cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn không có một chút sát khí nào.
Giống như con thú Sponge Beast huyền thoại của hành tinh Essex, ngoan ngoãn và mềm mại, đơn thuần và lạc quan, không có một chút giá trị vũ lực, từ khi phát hiện ra loài này đến khi loài này biến mất chỉ mất ba năm giữa các vì sao, và không còn nhìn thấy dấu vết của Sponge Beast trong toàn bộ vũ trụ nữa.
Siren hơi nghiêng đầu, nhìn alpha nhỏ đang đi theo mình từng bước một.
Đôi mắt màu bạc trở nên mờ mịt với sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, bóng ma bao trùm, ngoại trừ hắn ra ai có thể bảo vệ bé con đây? Đúng, không một ai, chỉ có hắn, và chỉ có thể là hắn!
Trong góc mà Mộ Thanh không thể nhìn thấy, khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng như dã thú, nồng nặc mùi máu, ngay cả khóe mắt và lông mày cũng lộ ra sự tàn nhẫn lạnh lùng, đây chính là Siren, một ác ma nổi tiếng khắp toàn bộ tinh tế, người đứng ở đỉnh cao của sức mạnh.
Đây cũng là Siren mà Mộ Thanh chưa từng nhìn thấy qua, nhưng nếu Mộ Thanh biết được trạng thái tâm lý của Siren, Mộ Thanh chắc chắn sẽ trợn mắt lên, ai lại đi giết người chỉ vì vô tình chạm vào mu bàn tay của họ vài lần? Đây là bệnh tâm thần, phải trị!
Mộ Thanh im lặng đi theo người đàn ông mặc quân phục xuyên qua hành lang dài, bởi vì từ nhỏ đã rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cho nên cậu không phát hiện ra người đàn ông xa lạ này có ác ý gì với mình, cảm giác người đàn ông này dành cho cậu rất phức tạp.
Mộ Thanh chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, bầu không khí xung quanh hai người mặc dù không nói nên lời nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, thậm chí còn có chút hài hòa, cho đến khi họ đi đến một cánh cửa có chạm khắc sơn màu, Siren mới giơ lên quang não trên cổ tay hắn, gạt kiểm soát cửa, cùng Mộ Thanh bước vào.
Mộ Thanh chỉ kịp liếc nhìn bên trong phòng, đã bị người đàn ông đưa đến một nơi tương tự như phòng tắm, sau đó người đàn ông buông tay cậu ra, bắt đầu một loạt thao tác, hướng dẫn cách xả nước, nơi đặt bàn chải đánh răng và khăn tắm, rồi nhìn cậu chăm chú với đôi mắt bạc.
Mộ Thanh ngập ngừng lặp lại thao tác của hắn, mới thấy trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười nhạt nhòa.
Cùng với ngôn ngữ xa lạ du dương trầm thấp, người đàn ông ra khỏi phòng, cùng với tiếng bước chân đều đặn, tiếp theo là tiếng cửa đóng nhẹ, Mộ Thanh thở nhẹ một hơi, bắt đầu nghiêm túc tắm rửa, cậu đã hai ngày chưa tắm, bây giờ có thể thả lỏng một chút.
Khi Mộ Thanh nhàn nhã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường lau mái tóc ướt thì có tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Thanh muốn mở cửa nhưng nhận ra mình không mở được, còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã mở ra, Siren đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, cả căn phòng bởi vì sự xuất hiện của hắn mà trở nên nóng bỏng.
"Người đàn ông này thật sự rất ấn tượng" nhìn Siren đang chậm rãi đến gần, Mộ Thanh vừa định đứng dậy chào hỏi hắn.
Giây tiếp theo, động tác của người đàn ông này khiến ba hồn bảy phách của Mộ Thanh sợ chết khiếp, cậu nhìn Siren quỳ trên mặt đất, tay trái cầm một vật thể hình chiếc nhẫn, Mộ Thanh trông như một chú mèo lông xù nhảy dựng lên.
Tai và má đột nhiên nóng bừng không rõ nguyên nhân, cậu liên tục xua tay, bị động tác của Siren làm cho sợ hãi tới mức nói năng lộn xộn: "Vị tiên sinh này, thật ngại quá, tôi không thể chấp nhận lời cầu hôn của anh, thật đó, chúng ta chỉ mới gặp nhau được vài giờ, cho dù anh có cứu mạng tôi thì tôi cũng không thể lấy thân báo đáp, a a, không đúng, tôi là con trai! Là giống đực! Anh có hiểu không?"
Thấy người đàn ông vẫn duy trì hành động vừa rồi, Mộ Thanh càng thêm lo lắng, cậu trực tiếp nắm lấy tay phải của người đàn ông kề sát vào ngực mình, mặt đỏ tai hồng, lời lẽ chính đáng nói: "Tôi là nam! Không phải nữ, không thể kết hôn, hiểu chưa!"
Mộ Thanh chỉ cảm thấy thân thể người đàn ông dường như run rẩy, đôi mắt vốn bình tĩnh bỗng nhiên bị bóng tối bao phủ, trong lúc hoảng hốt Mộ Thanh tựa hồ nhìn thấy một tia sáng đỏ, nhưng khi cậu chớp mắt nhìn hỹ thì đã biến mất.
Thân thể người đàn ông càng thêm cứng đờ, ánh mắt thẳng tắp nhìn cậu, Mộ Thanh có thể nhìn thấy yết hầu gợi cảm của người đàn ông đang cố nuốt thứ gì đó, vẻ mặt dường như đang cố chịu đựng điều gì đó không thể chịu nổi, những giọt mồ hôi như hạt đậu chậm rãi chảy dọc xuống hai bên thái dương.
Mộ Thanh kỳ quái nhìn hắn, vừa định mở miệng, liền thấy người đàn ông nhanh như tia chớp nắm lấy tay trái của cậu, đặt một thứ gì đó tròn trịa chính xác vào ngón áp út cậu.
Một luồng ánh sáng xanh lóe lên, Mộ Thanh chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, sau đó trong đầu xuất hiện một giọng nói trẻ con: "Thân ái, chào cậu, ta là hệ thống quang não của cậu, cậu có thể gọi ta là Miên Miên ~"
Mộ Thanh mở to mắt kinh ngạc, chợt nghe thấy người đàn ông mặc áo choàng tắm trước mặt khàn giọng nói: "Chào em, bé con, ta là Siren." Mộ Thanh chỉ cảm thấy mặt mình lúc này như biến thành một quả cà chua lớn, đùng một cái chín mọng.
Hóa ra vừa rồi anh ấy không có cầu hôn, hóa ra anh ấy chỉ muốn giúp cậu đeo cái quang não tên Miên Miên này vào, a a a, vậy vừa rồi cậu đang làm gì, là trêu chọc người khác à, a a a, muốn chui lỗ chó ~!
Cho đến khi Siren rời đi, Mộ Thanh thậm chí còn không liếc hắn một cái, cả người chìm đắm trong sự xấu hổ dày đặc, vì vậy cậu cũng không thấy được vành tai trắng nõn của Siren đang phiếm hồng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]