Che giấu nổi niềm trong lòng, Ninh Lạc nhỏ nhẹ ngước đôi mắt lam trong trẻo hỏi người gần bên:
"Cậu vẫn chưa suy nghĩ lại à?"
Tử Đằng không né tránh, đối diện thẳng với đôi mắt đó:
"Ban đầu tôi đã nói rõ rồi"
Ninh Lạc cúi mặt mím môi:
"Nói không ghét tôi nhưng lại không cho tôi cơ hội"
"Hai chúng ta vốn dĩ là hai đường khác nhau"
Cậu là thụ chính, còn tôi chỉ là một nhân vật còn chưa có nổi một chữ.
Ninh Lạc uất ức:
"Chưa thử mà lại nghĩ như vậy. Tôi thấy cậu ghét một kẻ phiền phức như tôi thì đúng hơn"
"Nếu cậu nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi"
"Cậu, cậu" Ninh Lạc cay mắt giận dỗi bỏ chạy ra khỏi phòng.
Tử Đằng nhìn theo, đương nhiên cậu thấy có lỗi chứ, nhưng đây là cách tốt nhất để ngắt mạch cảm xúc vốn chỉ mới bắt đầu của thụ chính với mình.
Ninh Lạc dựa vào tường ngoài phòng thi Tử Đằng, đầy thất vọng.
................
Tối hôm nay Tử Đằng có hơi suy tư một chút. Kỳ mẫn cảm ngày hôm kia gương mặt của Ninh Lạc lúc cười lên khá đáng yêu, cả đôi mắt sáng kia nữa. Khi nhớ đến khung cảnh đó cậu lại thấy lời nói của mình lúc sáng thật tàn nhẫn.
Nhưng quyết định cách xa Ninh Lạc là điều cần thiết, Hạ Đông Quân và Ninh Lạc vốn đã định sẵn là một cặp, nếu Ninh Lạc cậu ta còn không rõ cái tình cảm đối với cậu chỉ là lòng biết ơn hoặc sự tò mò thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-vo-cam-va-omega-van-nhan-me/2954326/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.