Chương trước
Chương sau
Ninh Lạc thấy Tử Đằng nghiêm túc nhìn mình, tim cậu đập nhanh như cái trống, mặt lẫn cổ đều nổi một tầng hồng hồng.

'Cậu ấy giận mình? Hay mặt mình dính cái gì?'

Nghĩ thế Ninh Lạc chợt xấu hổ. Gương, cậu cần gương!

Bắt lấy

"Tử, Tử, Tử Đằng!?"

Mặt Ninh Lạc biến thành màu đỏ, cậu nhìn chăm chăm bàn tay bị Tử Đằng nắm lấy. Đây là lần đầu tiên bạn trai chủ động nắm tay cậu a!

Khuôn mặt đỏ của Ninh Lạc trông khá đáng yêu, Tử Đằng thầm cười trong lòng, cậu nắm cổ tay Ninh Lạc lên, nhắc nhở:

"Đứt tay"

"Đứt, đứt tay!?"

Lúc này Ninh Lạc mới để ý bàn tay bị đưa lên, ngón trỏ bị dao khứa trúng chảy một vệt máu.

Tại Tử Đằng nhìn cậu chằm chằm nên cậu không phát hiện!

Trong đầu Ninh Lạc bỗng nảy ra một ý nghĩ, cậu nhỏ nhẹ:

"Tử Đằng, có thể băng bó cho tôi không?"

Ninh Lạc thẹn thùng quay mặt sang một bên. Cậu biết đương nhiên Tử Đằng sẽ không từ chối:

"...Đợi tôi lấy hộp sơ cứu đã"

Hộp sơ cứu được đóng chặt trên tường, khá dễ thấy. Tử Đằng buông tay Ninh Lạc rồi bước xuống giường bệnh. Bàn tay ấm áp của bạn trai rời khỏi, Ninh Lạc có chút mất mát, tuy cậu ngại nhưng cậu thích nha! Ninh Lạc ôm tay mình, len lén nhìn Tử Đằng rồi nặn ra tí máu. Vết thương nông, chả đau!

'Có nên nặng thêm nước mắt không?'

Bịch

Tử Đằng đặt hòm thuốc xuống giường, sau đó nhẹ nhàng kéo tay Ninh Lạc rồi nhỏ một ít thuốc sát trùng vào bông gòn, chậm rãi lau vết thương:

"Đau thì nhớ nói"

"Ừm"

Ninh Lạc hiếm có nở nụ cười tươi tắn.

Ninh Khương từ ngoài cửa sổ trông vào, thở dài:

"Cháu ta xem ra rất thích thằng nhóc này! Ta là ông Lạc Lạc, khá là lo cho Tử Đằng!"

Đội trưởng Trần đầy hỏi chấm, Ninh Khương cười:

"Do cậu không biết thôi! Lạc Lạc một khi đã thích món đồ nào đó, nó sẽ tìm mọi cách mà có được. Hãy thử tưởng tượng một người như thế lại đem lòng thích hay yêu kẻ khác...Thì sẽ như thế nào?"

Cả hai cùng nhìn về phía khung cảnh đầy màu hường kia, không hẹn mà đồng loạt suy nghĩ: đương nhiên là chiếm hữu cao rồi!

Biệt thự Tô gia.

"Doanh Doanh, con nói gì cơ?"

Tô gia chủ xanh mặt. Còn Tô phu nhân im lặng mà nhìn đứa con gái. Tô Bích Vân can đảm ngồi thẳng lưng:

"Con muốn hủy hôn với Phan Trạch Dương! Chẳng phải cha và baba đã nói sẽ thưởng bất kỳ điều gì nếu con đoạt giải quán quân toàn quốc sao?"

"Con cực kỳ muốn hủy hôn!!"

"Thằng Phan Trạch Dương nó là tra nam, nó có hôn ước với con mà lại đi yêu đứa này tới đứa khác!"

"Nó còn gọi con là tiện nhân, còn-"

"Im miệng"

Tô phu nhân lớn tiếng. Tô gia chủ lẫn Tô Bích Vân đều sợ hãi cúi gầm mặt.

Trái với các nhà thượng lưu khác đều do alpha làm trụ cột, riêng Tô gia, chủ gia đình thực sự chính là omega nam cấp A+, Tô phu nhân!

"Baba và cha sẽ bàn chuyện này sau, con lên tầng đi"

Tô Bích Vân hốc mắt đỏ hoe. Cô biết mà, hai người họ không đời nào hủy hôn đâu, lợi ích mới là thứ họ cần, chứ không phải hạnh phúc của đứa con gái này!

Cô uất ức chạy lên phòng. Tô gia chủ nhìn theo thở dài. Trước đây chẳng phải Doanh Doanh rất thích Trạch Dương sao?

Ông ta lại nhìn vợ, Tô phu nhân lắc đầu:

"Đợi dự án quan trọng qua đi rồi hãy bàn!"

Tô gia chủ khá đồng tình với vợ. Dự án kia hai năm sau mới bắt đầu, nếu thành công, địa vị Tô gia sẽ càng nâng cao, lúc đó hủy hôn cũng chưa muộn:

"Mong là nó không làm ầm lên nữa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.