Tô Bích Vân sau khi xả cơn tức dồn nén trong lòng bằng cách đánh nhau với Ninh Lạc cuối cùng cũng chịu buông bỏ. Trước khi đi, cô quay lại nhìn tình đơn phương một thời của mình, vẫn là bộ dáng thờ ơ đó, đôi mắt sáng đó, và nụ cười khiến người khác vô ý thức mà vui vẻ, cô thở dài, đưa tay vẫy vẫy:
"Chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Cô hỏi vậy thôi chứ thừa biết câu trả lời. Tử Đằng gãi đầu, cười nhẹ:
"Vâng ạ! Đàn chị!"
Tim Tô Bích Vân đập bình bịch. Ôi! Tình đơn phương của cô sao nói bỏ là bỏ được!!! Từ nỗi đau thương hoá thành nỗi căm phẫn, Tô Bích Vân liếc xéo Ninh Lạc, kẻ cũng đang liếc xéo cô.
Tử Đằng thấy không ổn liền đứng lên che mắt đầy sát khí của Ninh đại thiếu gia.
"Chị về thong thả!"
Ninh Lạc: ......
Tô Bích Vân lúc này mới thấy khá thoải mái, ung dung ra về như kẻ giành chiến thắng.
Đương nhiên trước khi đi cô đã lau hết phấn son tèm lem và sửa lại mái tóc rối, cô vốn xinh đẹp, để mặt mộc thì cũng xinh đẹp.
Sau khi thấy tình địch rời khỏi, Ninh Lạc kéo tay Tử Đằng ra. Hậm hực!
Tử Đằng biết Ninh Lạc đang giận mình. Nhưng cậu không biết cách dỗ a!
Trông thấy cái áo màu lam nhạt bị một vũng nước ép dâu nghiễm nghệ chiếm lấy một góc, khá kỳ, để Ninh đại thiếu gia về với bộ dạng lôi thôi này thì Ninh Khương xé xác cậu mất:
"Ninh Lạc, trong tủ tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-vo-cam-va-omega-van-nhan-me/2954285/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.