Chương trước
Chương sau
"Tư lão sư, da cậu thật sự là quá hoàn mỹ, tôi là Tiểu Tề, chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim, xin hãy theo tôi đi trang điểm! Chờ đến khi đi đến trường quay quay chụp ảnh tuyên truyền, tôi lấy hai mươi năm độc thân chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật hóa trang của tôi ra đảm bảo sẽ khiến cậu trở nên tuyệt mỹ!"
Chuyên viên trang điểm Tiểu Tề là một chuyên viên trang điểm với cặp kính cận và khuôn mặt hơi tròn, hay tin đoàn làm phim vì Tư Hoài Tây mà chuẩn bị một tổ nhiếp ảnh quay chụp chuyên môn, nhân viên tổ trang điểm các cô đều cố gắn cướp suất trang điểm cho Tư Hoài Tây, mấy người quan hệ bạn bè, đồng nghiệp, bạn tốt nhiều năm đều sắp đánh nhau luôn!
Với loại thần cấp trị nhan này, có chuyên viên trang điểm nào không ngứa ngáy!
Quả thực là hưởng thụ đã ngộ, chuyên viên trang điểm làm không công cũng được!
Cô vì đoạt cơ hội trang điểm lần này đã bị bọn lang sói trong tổ trang điểm hố đến tốn nhiều máu lắm đó!
Chuyên viên trang điểm Tiểu Tề vừa kích động vừa đau lòng mà cầm toàn bộ dụng cụ giúp Tư Hoài Tây trang điểm, kết quả là bị gương mặt kinh diễm của Tư Hoài Tây đánh mấy phát bạo kích, làn da trắng đến gần như lộ ra da thịt trắng hồng, mịn màng như trứng gà, ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, hốc mắt hơi sâu làm cặp mắt xanh biển độc đáo rực rỡ lấp lánh.
A! Quá đẹp --
Đẹp đến nỗi không dám xuống tay!
Chuyên viên trang điểm Tiểu Tề lo với kỹ thuật trang điểm của mình sẽ làm cho mỹ nhân đẹp như tranh trước mắt này giảm đi vài phần tư thái tự nhiên tươi mát thoát tục.
Tư Hoài Tây muốn trang điểm thành giáo bá phản diện Vu Tử Khiên trong phim, phải đeo kính áp trong màu đen, phí phạm của trời đem da thịt lãnh lẽo như núi tuyết bôi đen xuống, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết hiện lên khí chất giáo bá, tính tình khó ở liếm vào vết sẹo, môi còn cố tình làm bị thương.
Ban đầu chuyên viên trang điểm Tiểu Tề còn lo hiệu quả không tốt, nhưng khi Tư Hoài Tây tóc đen mắt đen đi ra, như thiếu niên giáo bá kiêu ngạo từ trong phim bước ra.
Cạch cạch!
Tiếng máy ảnh không ngừng vang lên!
Lông mày sắc sảo, đôi mắt đen tuyền tựa sao trời luân phiên ngày đêm, trong ánh sáng nhìn như ngôi sao đen nguy hiểm hành xử khác người, trong bóng đêm lại như ánh trăng cao ngạo lóa mắt.
Vết sẹo nhỏ trên mặt không làm giảm khí thế càn rỡ bừa bãi, môi mỏng còn vương máu, giống như đầu lưỡi chứa dao, một mạt máu nguy hiểm hoa lệ kia đẹp đến kinh tâm động phách.
Như các diễn viên người mẫu khác làm theo động tác nhiếp ảnh gia sắp xếp trước, tất cả đều giống như con rối, đẹp thì đẹp nhưng kém chút cá tính.
Nhưng ở hiện trường quay chụp này.
Tư Hoài Tây kinh diễm lóa mắt làm người ta không thể kháng cự, tất cả mọi người như thành con rối của hắn.
Nhìn chăm chú vào hắn, cuồng nhiệt nhìn hắn, nhiếp ảnh gia như si như say cúi người quỳ xuống chụp cho hắn, Tư Hoài Tây ở trung tâm giống như mặt trời được mọi người đuổi theo!
Cảnh náo loạn trong trường quay thu hút sự chú ý của không ít người.
Người đại diện Bạch Úc Tế đi cùng Bạch Hoài Ngọc đến, dư quang nhìn đôi đồng tử đen nhánh hung ác của Bạch Hoài Ngọc, trong nháy mắt sợ hãi, còn chưa kịp nói gì thì Bạch Hoài Ngọc đã lên tiếng trước.
"Tôi hối hận."
Ánh mắt Bạch Hoài Ngọc ghen ghét, hung ác, nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm Tư Hoài Tây ở trung tâm trường quay, sự tồn tại như mặt trời lóa mắt, làm cậu trở nên vô dụng, bị che chắn hết ánh sáng.
Dựa vào cái gì!
Đều là người bò dậy từ nơi tồi tệ! Dựa vào cái gì mà hắn có thể chói mắt như vậy!
Như thể nhận hết sự sủng ái chú ý của cả thế giới, rõ ràng cũng giống như cậu, đều là một con bọ đáng thương bị người hắt hủi không ai muốn!
Vậy tại sao lại muốn từ hành tinh rác rưởi đến Đế Đô! Vì sao lại muốn ngáng đường cậu!
Từ lần đầu tiên Bạch Hoài Ngọc nhìn thấy ảnh chụp Tư Hoài Tây trên mạng, cậu đã cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, nếu người này vào giới giải trí, tất cả ánh áng đều bao phủ trên người hắn, kinh diễm đến không thể rời mắt!
Giống như mặt trời thật sự, trung tâm của thế giới, dung mạo tuyệt thế mà chỉ có con cưng của trời mới có thể có...
Mà cậu, được fan ca ngợi là 'ánh trăng sáng tỏ' dung mạo thanh lệ, ở bên cạnh Tư Hoài Tây liền biến thành ánh trăng hủ bại giả dối, rách nát đến lung lay sắp đổ.
Người đại diện Bạch Úc Tế làm người đại diện có tiếng trong nghề, sơ yếu lý lịch của diễn viên minh tinh thần tượng đưa cho y nhiều không đếm xuể, nhưng người được y chú ý giữa đống sơ yếu lý lịch, dù không phải đại bạo nhưng ít nhất cũng đủ hot.
Tư Hoài Tây trước mặt là một trong số đó, bất cứ ai nhìn đến đều sẽ bị ánh sáng của hắn hấp dẫn.
Đôi khi trong giới này phải phụ thuộc vào số phận, một số người muốn không hot cũng không được...
Lúc này, người đại diện Bạch Úc Tế thật sâu mà thở dài cảm khái, nếu Tư Hoài Tây ở trong đoàn làm phim này, ánh sáng của Bạch Hoài Ngọc sẽ bị hắn nghiền nát.
Vậy thì có thế nào?
Người như Tư Hoài Tây cho dù đi đến đoàn làm phim nào, đều được định sẵn sẽ làm ảm đạm ánh sáng của những người còn lại.
Người đại diện Bạch Úc Tế dùng ngữ khí hòa hoãn nhất, sợ kích thích đến nội tâm mẫn cảm của Bạch Hoài Ngọc, nhẹ giọng nói: "Hay là chúng ta vào xe bảo mẫu nghỉ ngơi một lát, buổi sáng và giữa trưa quay chụp vất vả rồi, đợi lát nữa tôi bảo trợ lý đem mặt nạ và nước dưỡng trắng da, bảo dưỡng tốt làn da của cậu làm cậu sáng nhất trường quay.
Ánh mắt Bạch Hoài Ngọc âm lãnh nói: "Bạch Úc Tế, anh làm người đại diện cho tôi không phải nên giúp tôi xóa đi chướng ngại vật sao?"
Vẻ mặt người đại diện Bạch Úc Tế cứng lại, khó tránh khỏi cao giọng: "Tôi giải quyết bao nhiêu chướng ngại vật cho cậu cậu còn không biết sao?! Nếu có ai đó phát hiện, cả cậu và tôi đều phải ngồi xổm trong đại lao, tôi không thể mặc kệ cậu làm bậy ở đoàn làm phim này, thế lực của Bạch gia không ngăn được Bùi Chiêu Chu điều tra đâu... Lần này không hiểu sao công ty của hắn ta đầu tư vào bộ này, lỡ vạn nhất xảy ra sự cố, xét năng lực điều tra của Bùi Chiêu Chu mà nói, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!"
Đáy mắt Bạch Hoài Ngọc lạnh đến đáng sợ: "Bằng không thì làm sao được? Tìm người cắt hết tất cả cảnh của Tư Hoài Tây sao?"
Người đại diện Bạch Úc Tế khó xử nói: "Vốn dĩ còn có thể nhúng tay vào, ít nhất cũng làm giảm đất diễn của cậu ta, nhưng gần đây Tư Hoài Tây liên tiếp lên hot search, đạo diễn Lâm nhìn trúng nhiệt của cậu ta, thậm chí còn chuyên môn quay chụp ảnh poster cho cậu ta. Tôi e rằng bây giờ không đơn giản như vậy."
"Tôi sớm đã bảo cậu rời khỏi đoàn làm phim này rồi, nếu cậu muốn ở lại, với tư cách là nhân vật chính, đất diễn khẳng định không thiếu, cậu cũng không phải lo lắng quá."
Nỗi sợ hãi trong lòng Bạch Hoài Ngọc càng trở nên mãnh liệt, cậu không thể chấp nhận việc Tư Hoài Tây, một bình dân mà cậu khinh thường, cuối cùng sẽ giẫm qua cậu, hiện tại trong đoàn làm phim, đạo diễn, nữ chính, nhiếp ảnh gia rõ ràng đều thiên vị hắn, các phương diện quay chụp hình ảnh, kỹ thuật diễn, động tác, cảm xúc, mỹ cảm, Tư Hoài Tây đều ép cậu không thở nổi.
Bạch Hoài Ngọc biết rõ bản thân mình, kỹ thuật diễn cậu khẳng định thua thảm nếu so với các ảnh đế ảnh hậu, cho nên cậu lợi dụng việc xây thình tượng Omega quý tộc ưu nhã nhu mỹ hấp dẫn sự chú ý của fan Alpha, nhưng thực tế cậu cũng rõ, các nghệ sĩ phong thần trong giới chưa có ai khoe khoang thân phận, đều dùng thiên phú, nhan sắc, kỹ thuật diễn mà người khác không có được điên cuồng hấp dẫn các nhóm fan.
Tư Hoài Tây cho cậu cảm giác nguy cơ còn lớn hơn những tiền bối phong thần khi trẻ.
Giọng nói Bạch Hoài Ngọc khàn khàn: "Đừng lo lắng, tôi chỉ đùa với cậu ta một chút, sẽ không chết người."
Người đại diện Bạch Úc Tế khuyên can bất thành, đành phải căm giận phối hợp, sau khi nghe theo sự sắp xếp của Bạch Hoài Ngọc, y tìm con đường buôn bán bí mật của Bạch gia tìm một thứ, ánh mắt sợ hãi nói: "Là cậu nói đó! Nếu như bị người ngoài biết Bạch gia làm ra loại đồ vật này, bị chính phủ Đế Quốc điều tra ra, e rằng chức vị gia chủ cũng khó giữ được!"
Bạch Hoài Ngọc mặt không đổi sắc cất thuốc đi, bên trong lọ đựng dầy chất lỏng màu đỏ, cảm thấy mỹ mãn cười nói: "Được, chuyện sẽ không tới tay tôi, càng không thể liên lụy Bạch gia, huống chi chất lỏng bên trong không phải dịch chiết xuất từ thực vật Bạch gia phát hiện trên một hành tinh cầu sao, những hành tinh khác đều không có, làm sao phát hiện được."
Vẻ mặt của người đại diện Bạch Úc Tế đầy u ám, chau mày.
Lọ chất lỏng kia được chiết xuất từ một giống thực vật mới Bạch gia phát hiện trên một hành tinh, loài thực vật này gọi là 'lai cây đước', khi cắt vỏ cây ra sẽ chảy ra nhựa cây màu hồng nhạt, độc tính yếu, khi chạm vào da hay là uống vào sẽ nổi lên dị ứng mẩn đỏ, ít nhất là mấy tháng làn da sẽ không tốt lên nhưng sẽ không gây nguy hiểm tính mạng.
"Cậy cậu định đưa cho ai?" Người đại diện Bạch Úc Tế hỏi.
Bạch Hoài Ngọc đôi mắt âm u, cười nói: "Dù sao thì tôi chắc chắn sẽ có người được chọn làm việc này thay tôi."
- ------------------------------------
"Bạch lão sư, tôi vẫn luôn nhịn không đi tìm cậu, nhưng tôi vẫn không tìm thấy cơ hội diệt trừ Tư Hoài Tây cho cậu, hắn quá thận trọng, có đôi khi tôi đến gần một chút thôi đã bị hắn phát hiện, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu hủy dung Tư Hoài Tây!"
Hốc mắt trợ lý Tiểu Lý đỏ đậm, điên cuồng bệnh hoạn kể với Bạch Hoài Ngọc về những khó khăn trong khoảng thời gian này, vì gã cảm thấy cuồng nhiệt tín ngưỡng khi nhận ra sự tồn tại như thần của Bạch Hoài Ngọc, ngay cả đạo đức pháp luật đơn giản nhất cũng có thể bị gã dẫm dưới chân.
Bạch Hoài Ngọc lại cảm thấy ghét bỏ, thật là một kẻ vô dụng! Uổng công cậu dùng pheromone mê hoặc!
Nếu không phải gã tốn nhiều thời gian như vậy cũng chưa làm tổn thương được một cọng lông của Tư Hoài Tây, hà tất gì cậu phải đích thân giúp đỡ.
Bạch Hoài Ngọc không kiên nhẫn nhét thuốc và ống tiêm vào người gã, chán ghét giải thích: "Cho dù đến gần hắn được thì anh đánh thắng được hắn chắc? Đây là thuốc có thể làm hủy dung, anh đem ống tiêm này cho vào nước uống của Tư Hoài Tây, cái gì cũng được, dù sao thì tôi muốn thấy nó được dùng trên người Tư Hoài Tây."
Trợ lý Tiểu Lý lập tức đồng ý, cất thuốc và ống tiêm vào trong người, sau đó ánh mắt ghê tởm tràn ngập khát vọng mờ mịt, si ngốc nhìn Bạch Hoài Ngọc, nói: "Vậy Bạch lão sư có thể cho tôi ngửi lại mùi pheromone của cậu không? Lần trước ngửi được mùi pheromone của cậu làm tôi phê đến dục tiên dục tử, đêm đến đều nghĩ tới cậu giống như lên cơn nghiện vậy, thời khắc đều muốn ngửi lại mùi pheromone thần thánh của Bạch lão sư..."
Bạch Hoài Ngọc cảm thấy ghe tởm, có rất ít người bị cậu mê hoặc có can đảm yêu cầu cậu, nhưng nghĩ đến tiếp theo còn cần đến gã, đành phải phát ra một ít mùi pheromone.
Dưới hương hoa hồng trắng thanh nhã, mùi hương càng thâm trầm hiểm ác, cám dỗ thần chí con người, não bộ hỗn loạn không còn rõ ràng, tầm mắt phía trước vui sướng như đầy bướm bay, ý thức chìm vào ảo giác không thể tự kiềm chế...
Trợ lý Tiểu Lý cười ngu dại, đôi mắt phát ra ánh sáng quỷ dị.
Bạch Hoài Ngọc nghĩ đã đến lúc rời đi, nếu không người của đoàn làm phim biết cậu biến mất quá lâu, hơn nữa cậu cố ý chọn nơi hẻo lánh sẽ không ai đi tới, phải đi bộ một lúc mới về lại đoàn làm phim.
Vừa lúc Bạch Hoài Ngọc tính rời đi trước sau, cùng thời gian trợ lý Tiểu Lý rời đi khác nhau, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nữ nũng nịu, sống động quen thuộc đến đáng chết!
"Bạch lão sư! Sao cậu cũng đi đến đây, cũng đi lạc giống tôi à?"
"Hử? Người bên cạnh cậu là ai?"
Ứng Dao ngốc bạch ngọt hỏi, đôi mắt to tròn không rành thế sự thập phần khát khao tò mò nhìn Bạch Hoài Ngọc.
Sắc mặt Bạch Hoài Ngọc nháy mắt âm trầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.