Tư Hoài Tây nội tâm hung ác, nhắm mắt lấy thêm một món trong tủ đồ. Xoay người đi ra phòng khách. "Đây, quần áo cho anh, thay đi!" Tư Hoài Tây đưa mắt đi chỗ khác, gương mặt vốn dĩ trắng lạnh nhiễm ửng đỏ, nhưng mà không chịu nhìn Bùi Chiêu Chu trần trụi nửa người trên. Đưa xấp quần áo trong tay cho Bùi Chiêu Chu, sắc mặt chù ụ cau mày nhìn mặt tường bên cạnh, ai không biết còn cho rằng không vừa mắt Bùi Chiêu Chu. Bùi Chiêu Chu cầm lấy quần áo, đôi mắt hổ phách vàng tò mò nhìn quần áo Tư Hoài Tây đưa cho mình, nghi ngờ hỏi: "Vì sao lại đưa thêm một cái quần?" Ngoại từ áo và quần còn thêm một cái quần đùi. Bùi Chiêu Chu cẩn thận nhìn nhìn, trên quần đùi còn có nhãn, là quần đùi không sai Trong mắt Tư Hoài Tây chợt lóe lên tia ảo não. Hắn không da mặt dày đưa cho Bùi Chiêu Chu quần lót hắn từng mặc, nhưng lại không thể thật sự để anh không mặc gì bên trong. Đành phải tìm một cái quần đùi trước nay chưa mặc qua, coi như là quần lót tứ giác cho nam, không phải cũng na ná... Tư Hoài Tây che nửa gương mặt đỏ bừng, khó có thể mở miệng nói: "Anh, anh cũng đâu thể không mặc gì bên trong, thay cái này trước, ngày mai tôi tìm cái mới cho anh..." Bùi Chiêu Chu khó hiểu nghiêng đầu: "Có vấn đề gì? Không phải chúng ta đều là đàn ông sao?" Alpha trai thẳng sắt thép • Bùi Chiêu Chu • thiếu tướng Đế Quốc hoàn toàn không để ý tới Tư Hoài Tây tâm tình phức tạp nổi giận. Đôi mắt hổ phách vàng híp lại, còn thập phần chán ghét cái quần dài Tư Hoài Tây đưa, ngại thời tiết này mặc quá nóng, chỉ lấy quần đùi. Bùi Chiêu Chu bình lặng nói: "Quá nóng, tôi mặc quần đùi là được." Nói rồi Bùi Chiêu Chu không hề có tâm đề phòng mà làm trò muốn thay đồ trước mặt Tư Hoài Tây. Đến từ mạt thế • Tư Hoài Tây • lão cổ hủ lập tức tức giận túm lấy khăn tắm anh sắp sửa tháo ra, bàn tay to nóng bỏng lập tức thuận thế bóp eo Bùi Chiêu Chu, cắn răng nói: "Không được! Buổi tối nếu không đóng cửa sổ cẩn thận cũng có thể bị người bắt gặp, chỉ có thể về phòng thay đồ!" Bùi Chiêu Chu đột nhiên phản ứng lại, cảm giác tồn tại của bàn tay đang giữ eo quá mãnh liệt, vừa định vặn vẹo dịch ra một tí lại bị véo càng chặt, lòng bàn tay vuốt ve da bụng nhạy cảm, nóng rực đến tim đập dồn dập mấy cái. Đến lượt sắc mặt Bùi Chiêu Chu lẳng lặng nhiễm một mạt đỏ ửng, nghẹn ngào ngượng ngùng nói: "... À, vậy tôi vào phòng thay." Nói xong Bùi Chiêu Chu cảm thấy làn da lõa lồ vừa rồi bị tầm mắt Tư Hoài Tây đảo qua đều đỏ bừng vì mẫn cảm. Hậu tri hậu giác mà thẹn thùng, đôi mắt hổ phách vàng lóe lên ánh nước xấu hổ, một tay ôm quần áo che trước ngực, tay kia giữ chặt khăn lông còn quấn bên eo, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều. Thẳng đến tránh vào trong phòng. Bùi Chiêu Chu vỗ vỗ gương mặt sắp đỏ chót của mình, hít sâu thở phào một hơi, cuối cùng trong lòng cảm thấy bản thân thật mất mặt, che lại gò má đã nóng rát từ lâu. Quần áo Tư Hoài Tây đưa trong tay cũng tựa như khoai lang nóng bỏng tay, lại không thể không mặc... Bùi Chiêu Chu nhắm chặt mắt, dùng sức nhấc lên, ngón chân trắng ngần thẹn thùng cuộn lại, móng chân cũng đỏ bừng lên. Chân trắng thon dài tròng lên quần đùi xanh sẫm, quần đùi vốn rộng thùng thình đều bị cặp mông căng tròn nhồi đến căng đầy, kéo lên còn thiếu một đoạn, gần như dài đến đùi. Đây đã là chiếc quần đùi giống quần lót nhất Tư Hoài Tây tìm thấy rồi, chỉ là chất liệu quần đùi hơi thô ráp, không được thoải mái nhẹ nhàng như quần lót thường. Lúc đi, chất liệu thô ráp ma sát làm phần gốc đùi hơi phiếm hồng. Càng tra tấn chính là phải tròng thêm một cái quần dài! Chờ đến khi Bùi Chiêu Chu ra khỏi phòng, mặt anh đã không đỏ, kéo theo đó là cảm giác không thích hợp mãnh liệt của hai cái quần cọ xát da dẻ non mịn. Bùi Chiêu Chu cắn môi dưới, vẻ mặt rầu rĩ không vui. Bởi vì quần đùi có dây thun, lớn hơn quần lót thường một vòng, lại mặc thêm một cái quần dài nhìn qua trông bụng anh béo lên, đùi như bị bó bởi hai tấm mền dày, vừa rầu vừa nóng, đi lại cũng phá lệ kỳ cục. Nhìn kẻ khơi mào Tư Hoài Tây một bên, đôi mắt hổ phách vàng cũng trở nên ai oán giận dữ. Đằng ấy tâm tình không thoải mái cũng ngang Bùi Chiêu Chu. Nhìn thấy Bùi Chiêu Chu ăn mặc chỉnh tề, cả người Tư Hoài Tây thả lỏng, cuối cùng cũng có tâm tư nói chuyện khác. "Bên phòng thí nghiệm tôi đã tìm người chuẩn bị xong, ngày mai tôi có thể đưa anh đến, trong viện nghiên cứu của căn cứ có khả năng anh sẽ gặp vài vị giáo sư già, họ là những người rất giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực nghiên cứu tương quan, phương diện tính cách cũng dễ hòa đồng, nếu gặp khó khăn có thể tìm họ giúp đỡ..." Bùi Chiêu Chu nhớ lại lúc giảng nguyên lý súng năng lượng cho giáo sư Hồ và các giáo sư viện nghiên cứu còn lại, thái độ bọn họ nhiệt tình thân thiết gọi anh là thầy một đêm, thiếu chút lôi kéo anh nghiên cứu cả đêm không cho về... Trán đổ hắc tuyến  ̄ □  ̄ ||. E rằng tính cách dễ hòa đồng tránh thị phi, còn có nhiệt tình suýt nữa làm anh khỏi về. Bùi Chiêu Chu nói với vẻ mặt nghiêm túc thận trọng: "Chà, bọn họ là những người tốt, nhưng nếu gặp rắc rối, tôi sẽ nỗ lực tự mình giải quyết thử." Tư Hoài Tây hơi kinh ngạc: "Ồ, anh biết mấy giáo sư đó sao?" Bùi Chiêu Chu gật đầu: "Vô tình gặp được ở khu giao dịch." Đáy mắt Tư Hoài Tây lộ ra nghi ngờ: "Sao anh lại đến đó?" Bởi vì mạt thế vật tư thiếu thốn, khu giao dịch tương tương với khu chợ nhỏ, phương tiện mua bán trao đổi hàng hóa cho dân cư căn cứ Lô Thành và khác thương buôn qua đường bên ngoài. Có lẽ là Bùi Chiêu Chu cần mua gì đó, nhưng... Tư Hoài Tây suy nghĩ một lúc, xác định Bùi meo meo nhà mình có thể xông lầm vào. Rốt cuộc thì vào nhà đơn giản như lúc mới nhặt được anh, đến quần áo dự phòng cũng không có. Bùi Chiêu Chu: "Trương Lỗ quen ở phòng quan sát dẫn tôi tới, còn gặp một dị năng giả căn cứ..." Nghe Bùi Chiêu Chu kể lại những gì đã xảy ra, Tư Hoài Tây đột nhiên phát hiện mình trong thời gian mình lơ đãng, Bùi meo meo nhà mình đã kết rất nhiều bạn. Làm hắn vui mừng, lại cũng thấy mất mát, đặc biệt là sau khi có bạn, còn về muộn như vậy... Trong lòng Tư Hoài Tây nghẹn ứ khó hiểu, mím môi không vui. Mà khi Bùi Chiêu Chu nhắc đến giáo sư Hồ muốn dùng tinh hạch cấp sáu mua súng năng lượng, Tư Hoài Tây chau mày, ngắt lời: "Anh bán không?" Bùi Chiêu Chu tạm dừng chốc lát, đáp: "Không có." Thần sắc Tư Hoài Tây dịu đi, đối diện Bùi Chiêu Chu nói: "Khẩu súng đó không gây hại nhiều cho tôi, nhưng với đại đa số thây ma cấp trung cấp thấp mà nói là trí mạng, anh không có dị năng bảo vệ mình, khả năng miễn dịch với virus thây ma có bản bằng không, súng năng lượng này là vũ khí phòng thân của anh, bất luận kẻ nào muốn mua cũng không được bán." Suy nghĩ của Bùi Chiêu Chu lập tức bay tán loạn, đôi mắt hổ phách vàng lâm vào suy nghĩ sâu xa, trong lòng chảy qua dòng nước ấm, cái mũi hơi chua không nói nên lời. Theo anh biết thì trình độ khoa học kĩ thuật ở mạt thế rất thấp, căn cứ Lô Thành Tư Hoài Tây ở cũng lạc hậu hoang vắng, bên ngoài nơi nơi đều là thây ma, có anh chế tạo vũ khí công nghệ cao, cuộc sống của Tư Hoài Tây và mọi người trong căn cứ của hắn mới có thể tốt hơn. Nếu Tư Hoài Tây cưỡng bức muốn anh đưa vũ khí công nghệ cao này, Bùi Chiêu Chu cũng sẽ cam tâm tình nguyện đưa, chỉ sẽ hơi buồn... Như thể nhớ tới khi trước ở tinh tế Đế Quốc, bị đám chính khách tanh tưởi và nhị hoàng tử sau màn uy hiếp giao ra bản thiết kế cơ giáp mới nhất, tham lam mơ ước thiên phú chế tạo máy móc của anh, lại kiêng kỵ anh sẽ khôi phục sức mạnh và danh vọng của thiếu tướng Alpha cấp S. Sau tất cả, anh là thiếu tướng trẻ tuổi nhất Đế Quốc, lại còn xuất thân bình dân, tham chiến trên các hành tinh khắp Đế Quốc, đánh lui vô số kẻ địch Liên Bang và Trùng tộc rắp tâm gây rối, bình dân Đế Quốc được anh cứu gấp hàng vạn lần cái gọi là quý tộc Đế Quốc kia nhiều, trong thời kỳ đỉnh cao danh vọng, bình dân Đế Quốc sôi nổi bầu phiếu trên mạng hy vọng có thể lập tức phong anh làm nguyên soái Đế Quốc. Kết quả cuộc bình chọn mang tính giải trí này còn lên hot search, khi được cấp dưới báo lại, Bùi Chiêu Chu còn cảm thấy chỉ là một trò đùa, nguyên soái Đế Quốc thường là đại quý tộc hiển hách sau màn đẩy người nhà ra làm, lấy đâu ra một thiếu tướng bình dân hèn có thể làm được. Bùi Chiêu Chu nhìn rõ trong mắt, không quá vọng tưởng một bước lên trời ngồi vị trí kia, tuy vậy không ngờ cuối cùng anh cũng rơi thảm như vậy. Anh không chết trong tay nữ hoàng Trùng tộc, mà suýt chết trong một sự cố tai nạn cơ giáp sau chiến dịch, độc thủ sau màn thật sự chỉ có nhị hoàng tử sao? Nhưng khi buộc anh lấy ra bản thiết kế cơ giáp kiểu mới, khi không ngừng thù địch nhị hoàng tử, hoặc là nói đám quý tộc kia... Đáy mắt Bùi Chiêu Chu xẹt qua một tia ảm đạm, càng nhìn thấu nhân tính thờ ơ lạnh nhạt, liền càng không nhìn thấu sự phức tạp và ấm áp của Tư Hoài Tây. Thân là dị năng giả được tôi luyện trong môi trường tàn khốc của mạt thế, lại là nhân vật cấp thủ lĩnh căn cứ, Tư Hoài Tây tuyệt nhiên không phải là một người đầu óc đơn giản mà ngược lại, rất nhiều chuyện thấy mầm biết cây có thể nhận thấy trí tuệ nhạy bén của hắn. * Thấy mầm biết cây: chỉ việc nhìn thấy manh mối của thứ gì đó là có thể biết bản chất và xu hướng phát triển của nó. Người không giống bình thường như vậy lại dễ dàng tiếp nhận một kẻ không rõ lai lịch như anh, cũng không biết nên nói hắn là tự tin hay cuồng vọng. So với người khác chạy theo như vịt với vũ khí công nghệ cao, Tư Hoài Tây lại không để ý quá. * Chạy theo như vịt: so sánh rất nhiều người bon chen tranh nhau đuổi theo. Nếu nói Tư Hoài Tây không rõ giá trị của súng năng lượng với căn cứ, Bùi Chiêu Chu vạn lần không tin. Nhưng so với giá trị của súng năng lượng với căn cứ, Tư Hoài Tây lại càng nhìn trúng tác dụng bảo vệ Bùi Chiêu Chu của nó. "Cái này cho cậu." Ánh mắt Bùi Chiêu Chu khẽ nhúc nhích, không biết từ đâu lấy ra một viên tinh hạch cấp sáu lục huỳnh quang đưa cho Tư Hoài Tây. Tư Hoài Tây hoang mang nhìn tinh hạch đột nhiên nhét vào tay mình, hắn đương nhiên biết đây là một viên tinh hạch cấp sáu, nhưng Bùi Chiêu Chu đưa cho hắn làm gì? Bùi Chiêu Chu tiếp tục nói: "Đây là viên tinh hạch đầu tiên tôi kiếm được ở đây, tôi vốn định mua quả táo tặng cậu, nhưng lúc tôi về trời đã quá muộn, khu giao dịch đã đóng cửa, tôi tính toán đưa trực tiếp cho cậu, cậu là dị năng giả, tinh hạch với cậu mà nói cũng rất quan trọng đi..." "Viên tinh hạch này là tôi có được từ giáo sư Hồ, tôi không đồng ý bán súng năng lượng cho ông ấy, nhưng giáo sư Hồ vẫn đưa tinh hạch, chỉ là đổi thành lôi kéo tôi đi viện nghiên cứu giảng giải cho ông ấy vài nguyên lý, giáo sư khác cũng ở đó, vì vậy mới về trễ, Trương Lỗ quen biết ở phòng quan sát còn đưa tôi trở về..." "Sau đó tôi mới biết giá trị của tinh hạch cấp sáu, nếu đổi thành táo có thể nhét đầy căn nhà, tinh hạch rất hiếm với người nơi này, chờ sau khi tôi làm xong máy phát điện kiểu mới, tôi tính toán tiếp tục cải tiến vũ khí, đến lúc đó tạo ra nhiều súng năng lượng hơn..." Mấy câu kế Tư Hoài Tây hoàn hoàn không để ý đến, hắn chỉ tiếp thu đến câu đầu tiên của Bùi Chiêu Chu. Meo meo giao cho hắn viên tinh hạch kiếm được đầu tiên! Còn muốn mua táo làm quà tặng hắn, nếu không phải khu giao dịch đóng cửa, giờ này hắn đã được ăn táo meo meo đưa! Tư Hoài Tây xúc động tiếc hận trong lòng rất nhiều, không khỏi rơi nước mắt cảm động của lão cha già. —— Meo meo lớn rồi, sẽ kiếm tiền nuôi gia đình. ——Hắn muốn để dành cho meo meo, về sau tích cóp tiền cưới vợ (gạch gạch),nếu không mua chút đồ ăn meo meo thích đi, cưới vợ vẫn còn quá sớm với meo meo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]