Nguyên nhân không trở về căn cứ là do có liên tục các cuộc họp phải mở.
Tư Hoài Tây hơi dựa lưng vào ghế, đôi mắt xanh biển phóng ra xa xa, bên tai nghe đủ loại người đứng lên nói trong cuộc họp, ngón tay nhẹ vuốt lòng bàn tay, đầu lưỡi uốn éo.
Nghiện thuốc lá nhưng không chạm vào, ngược lại càng muốn vuốt mèo hơn.
Thở dài.
—— Không biết meo meo có ở nhà chờ không.
—— Có phải chờ đến mất kiên nhẫn không, nghĩ đến meo meo sẽ tức giận xù lông, mắt mèo hổ phách vàng ẩm ướt trợn tròn, có hơi muốn xem, lại sợ meo meo càng tức giận...
Vừa vặn đến lượt người ngồi đối diện Tư Hoài Tây đứng dậy nói.
Đối diện với tầm mắt lạnh như băng của chỉ huy Tư, người đứng dậy đột nhiên rùng mình, nói chuyện luôn nơm nớp lo sợ.
Không biết vì sao chỉ huy Tư trước giờ không chú ý đến mình lại ngẩng đầu nhìn mình, khi đôi mắt xanh biển sắc bén không nhúc nhích nhìn gã, làm gã sợ tới mức cảm thấy mình như một con thú nhỏ bất lực sắp bị một kẻ săn mồi mạnh mẽ cắn xé bất cứ lúc nào.
Lại không biết rằng Tư Hoài Tây đang xem đám mây trôi qua cửa sổ sau lưng gã.
Một đám mây xám xịt trôi trên bầu trời.
Hai đường viền nhòn nhọn toát ra, mơ hồ tạo thành hình con mèo lười nhác cuộn mình.
Tư Hoài Tây hơi chút thất thần, tay chống cằm, con ngươi xanh biển mát lạnh chậm rãi đuổi theo đám mây meo meo, khiến màu sắc vốn dĩ tối tăm nhiễm một mạt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-phan-dien-bi-dai-lao-mat-the-nhat-ve-nha/974138/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.