🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Tinh Vân ngẩn người một lúc, miệng cũng hơi hả ra ngốc nghếch nhìn hắn, mới phản ứng lại được: “Sao anh lại nói vậy?”

Lục Nguyên Minh nhìn cậu một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch tựa như cười lại như không. Hắn tựa lưng vào ghế, giọng điệu có phần lười biếng nhưng vẫn giữ nét vô lý, ngang ngược:

“Em nghĩ thử xem. Lúc nãy em và Kỳ Nhạc nói chuyện vui vẻ như vậy, tôi ngồi bên cạnh nhìn mà khó chịu muốn chết”

“Anh....” Cố Tinh Vân không biết nên nói gì, cậu bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên một chút. Nhóc Alpha quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào hắn, lí nhí phản bác: “Em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà. Anh đừng có nói linh tinh...

“Linh tinh? Em chột dạ cái gì?" Lục Nguyên Minh nhướn mày, nghiêng người lại gần hơn nữa, giọng điệu cố ý hạ thấp như đang dụ dỗ cún nhỏ: “Nhóc ngốc, tôi nói thật đấy. Lần sau đừng có cười với người khác như vậy, hiểu không?”

“Em...em không biết!”

Cổ Tinh Vân phản bác yếu ớt, hai tai đỏ bừng. Cậu kéo chăn trùm kín đầu, chỉ để lộ đôi mắt lấp ló nhìn hắn qua khe hở, chẳng khác nào một chú cún nhỏ bị dọa sợ, tìm một góc để trốn vậy đó.

Lục Nguyên Minh cười cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu qua lớp chăn mềm, giọng điệu thoải mái hơn đôi chút.

“Biết rồi thì ngoan ngoãn ngủ đi. Máy bay còn lâu mới đến nơi đấy.

“Ăn...ăn thì gọi em"

Cố Tinh Vân không nhìn hắn, chỉ cuộn tròn người trong chăn, như muốn che giấu trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Cậu không hiểu vì sao Lục Nguyên Minh lại nói những lời kỳ lạ như vậy, nhưng giọng nói của hắn vẫn còn vang vọng bên tai, khiến cậu không cách nào yên giấc được.

Trong khoang máy bay yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống hàng ghế rộng rãi, sang trọng. Lục Nguyên Minh tưởng chừng đã nhắm mắt nghỉ ngơi, thế mà khóe môi hắn vẫn còn vương nét cười, có vẻ vô cùng hài lòng với hành vi đáng ghét của chính mình.

Hắn chịu thua bạn nhỏ, hoàn toàn tình nguyện để cậu thắng.

Alpha ngốc nghếch cần nhiều thời gian để nhận ra tình cảm của mình lắm.

Sau chuyến bay dài, cả đoàn cuối cùng cũng đặt chân xuống sân bay quốc tế John F. Kennedy, New York. Ai nấy đều nghỉ ngơi trên máy bay đàng hoàng nên nhìn chung không mệt mỏi cho lắm.

Sự háo hức hiện rõ trên khuôn mặt từng người khi đến một thành phố lớn mà họ ít đến.

Những khán giả đang theo dõi trực tiếp qua phòng phát sóng online cũng không giấu được sự phấn khích. Bình luận nhảy liên tục.

[Nhanh nhanh, cho tôi xem thần tượng sẽ làm gì ở đây đi]

[Tinh Vân cởi khăn choàng cổ rồi]

[Bên đó mùa này không lạnh mà]

[Ảnh để lại đeo cái kính râm chết tiệt đó rồi, đẹp trai chết đi được]

[Kỳ Nhạc nhìn vào máy quay đi anh]

[...]

Đạo diễn Lý Hoài Dương nghiêm mặt vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó giơ lên một tấm bảng có ghi rõ nội dung nhiệm vụ của ngày hôm nay.

“Chào mừng mọi người đã đến với New York! Đây là thành phố nổi tiếng sôi động với nhiều hoạt động học tập, làm việc và giải trí độc đáo. Nhiệm vụ của các bạn là tham gia một số hoạt động trải nghiệm tại những địa điểm nổi tiếng được chúng tôi đưa ra, kèm theo đó là nhiệm vụ nhỏ phục vụ cho nhu cầu ăn mặc ở New York trong hai ngày. Một ngày phát sóng trực tiếp và một ngày được tự do đi du lịch, chi phí do tôi chi trả"

Ông vẫn giữ bộ mặt như giải quyết công việc nói tiếp:



“Nhiệm vụ đầu tiên: Đến Times Square và tìm kiếm một món đồ lưu niệm đặc biệt. Nhiệm vụ thứ hai: Thưởng thức một món ăn đặc trưng tại cảng biển, và nhiệm vụ thứ ba, cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất: Kiếm tiền cho bữa tối của mọi người. Nhóm nào kiếm được nhiều tiền nhất sẽ nhận được phần thưởng từ chương trình.

Cả đoàn ồ lên đầy thích thú, kể cả những thành viên lớn tuổi hơn lớp trẻ đôi chút cũng cảm thấy những việc này rất dễ dàng.

“Cái này thì tôi được phép tự tin rồi, từ khi còn trẻ đến giờ tôi đã làm qua rất nhiều việc đấy!”

“Chắc chắn quà là của chúng ta.”

“Tôi với cậu một cặp.”

Cố Tinh Vân nhìn hắn, mím môi, vừa định hỏi đã bị người tự nhiên kéo tay rời đi: “Hòa Hòa phải đi cùng với Mục Thần của em chứ!”

Đạo diễn Lý nhìn chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ: “Người trẻ đúng là nóng vội mà.”

New York chào đón bọn họ bằng những tia nắng êm đềm nhất, dịu dàng xuyên qua từng tán cây, ngọn cỏ, những con phố đông đúc đầy người với người.

Nhiệm vụ được giao đều là những nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, vừa để có cái để quay, vừa để họ tận hưởng khung cảnh và cuộc sống thường nhật của người dân nơi đây.

Khi mặt trời ngả bóng, Cổ Tinh Vân và Lục Nguyên Minh cũng bắt đầu tìm kiếm công việc để kiếm tiền. Dù sao, đây cũng là nhiệm vụ ảnh hưởng trực tiếp đến dạ dày của họ.

Nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng giữa một thành phố xa lạ, đây lại là một thử thách không nhỏ cho cả đoàn.

Cổ Tinh Vân là người ở thế giới khác, đến đây cậu càng không biết gì, chỉ có thể đi theo Lục Nguyên Minh, đôi mắt xanh mở to nhìn quanh, tò mò với bất kỳ cảnh vật nào lọt vào mắt cậu.

Trên con phố họ đi qua, những nghệ sĩ đường phố đang trình diễn, thu hút sự chú ý của đông đảo người qua lại. Có người đang múa, có người thổi sáo, có cả những nhóm nhạc nhỏ chơi đàn guitar và hát lên những bài hát được giới trẻ yêu thích.

Lục Nguyên Minh dừng lại trước một người đàn ông đang thu dọn sau buổi biểu diễn. Hắn dặn cậu đứng đợi, sau đó đi đến nói gì đó với người nghệ sĩ nọ.

Các fan trong phòng phát sóng cũng hiếu kì, không biết hắn định làm gì.

[Anh nhà định làm gì thế?]

[Tôi đoán ảnh định biễu diễn]

[Cũng chưa nghe ảnh đế nhà chúng ta biết mấy thứ đó mà, 10 năm qua anh ấy có hát trước mọi người bao giờ đâu]

[Không chừng để mọi người chú ý rồi nhận ra ảnh thôi, ngồi nói chuyện với người qua đường chút là đủ gom một đống tiền ăn tối rồi hahaha]

Sau khi trao đổi xong với người đàn ông nọ bằng tiếng Anh tiêu chuẩn của mình, Lục Nguyên Minh mới quay lại, vẫy tay gọi Cổ Tinh Vân: “Tinh Vân, qua đây."

Ở trước mặt người khác, hắn sẽ không gọi bạn nhỏ là nhóc ngốc.

Cổ Tinh Vân tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn hắn, đầy vẻ thắc mắc: “Anh nói gì với người ta vậy ạ?"

“Không phải em muốn kiếm tiền à? Tôi đã mượn chỗ của họ rồi, giờ đến lượt chúng ta biểu diễn.

“Biểu... biểu diễn?” Cổ Tinh Vân sửng sốt, chỉ tay vào mình: “Em ạ?

Em hát dở lắm anh ơi...



“Em chỉ cần đứng yên một chỗ thôi, còn lại để tôi lo” Lục Nguyên Minh nhún vai, bước đến vị trí trung tâm, nơi có một cây cổ thụ to che đi chút ánh nắng của buổi chiều tà.

Các fan nghe rõ lời hắn nói, nhưng nghe ngữ điệu nhẹ nhàng kia, họ chỉ nghĩ ảnh để chọc cho bọn họ có cái để cười, chẳng ai nghĩ đây vốn dĩ là cách nói chuyện quen thuộc của hai người họ.

Lục Nguyên Minh lấy từ người nghệ sĩ nọ một cây guitar gỗ, điểu chỉnh dây đàn. Sau đó, quay lại nhìn Cổ Tinh Vân, ra hiệu bảo cậu đến gần.

“Lại đây nào hậu bối nhỏ, đừng có đứng xa thế. Tôi không ăn thịt em đâu.”

Cổ Tinh Vân ngập ngừng đến gần, đứng dưới bóng cây cùng hắn. Những ánh mắt tò mò của người qua đường bắt đầu đổ dồn về phía hai người, có vài người đã phấn khích như vừa phát hiện ra thân phận của họ. Điều này khiến cậu càng thêm bối rối.

“Anh, em thật sự nên làm gì bây giờ ạ?" Cậu hỏi nhỏ bên tai hắn, giọng hơi run run.

Lục Nguyên Minh cũng nhỏ giọng đáp lại: “Làm nền đó, tôi hát, em đứng bên cạnh cười thật tươi làm bông hoa xinh đẹp là đủ rồi.”

Hai má cậu trong phút chốc đỏ bừng, thật sự chẳng biết làm gì. Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời anh chủ nợ của mình, ở bên cạnh hắn ngại ngùng nhìn dòng người ngày một đông hơn.

Tiếng đàn bắt đầu vang lên.

Âm thanh guitar ấm áp và trầm bổng như hòa quyện với tiếng gió nhẹ giữa lòng thành phố. Lục Nguyên Minh cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, giọng hát trầm ấm cất lên, vừa mạnh mẽ lại mang theo chút dịu dàng.

Bài hát hắn chọn là một bản tình ca nước ngoài nổi tiếng, giai điệu nhẹ nhàng, êm ả như một buổi chiều ngày thu. Sức hút kỳ lạ từ giọng hát của hắn khiến những người qua đường cũng dừng chân lại lắng nghe, sau đó họ lại thuận tay mà ném vào chiếc hộp gỗ được hắn mượn của người nghệ sĩ nọ một ít tiền.

Ánh nắng cuối ngày chiếu xuống cây cổ thụ, hắt qua tán lá to, tạo thành những đốm sáng nhảy múa quanh hai người. Cổ Tinh Vân nhìn hắn chăm chú, đôi mắt trong suốt kia cũng trở nên lấp lánh thứ ánh sáng dịu dàng lạ lùng, dường như cậu đã quên mất cả sự tồn tại của con người nơi đây.

Hắn hát một cách tự nhiên, như thể đây là chuyện hắn làm mỗi ngày. Nhưng ánh mắt yêu thương kia thỉnh thoảng lại liếc sang người con trai xinh đẹp bên cạnh, khiến người ta cảm thấy, tất cả những gì hắn làm đều vì người nọ.

Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Rất nhiều người đã không tiếc bỏ rất nhiều tiền vào hộp.

Một số người rõ ràng là fan hắn, hô hào phấn khích vô cùng, nhưng vì không muốn làm phiền thần tượng quay hình nên các bạn fan cũng không nán lại quá lâu.

Trong phòng phát sóng cũng là một mảng trời kinh ngạc. Chẳng qua, ảnh để và bạn nhỏ của hắn không hề để tâm thứ gì khác ngoài đối phương vào lúc này.

Lục Nguyên Minh cúi đầu cảm ơn mọi người, sau đó quay sang Cổ Tinh Vân nở một nụ cười vui vẻ hỏi: “Tinh Vân, em thấy thế nào? Anh trai có giỏi không?”

Cổ Tinh Vân mím môi, đôi má đỏ bừng. Cậu cúi đầu lẩm bẩm: “Anh hát hay lắm ạ... thật sự rất hay.”

“Cảm ơn em, một phần cũng vì bên cạnh tôi có một bông hoa xinh đẹp đó."

Cố Tinh Vân ấp úng, ngốc nghếch trốn hắn bằng cách đi ôm hộp tiền của hắn vừa kiếm được về, đếm lại cẩn thận.

Người qua đường dần tản đi, để lại một khoảng trống lớn. Lục Nguyên Minh nhận lấy tiền bạn nhỏ vừa đếm xong, đưa một ít cho người nghệ sĩ kia, mới dắt cậu rời đi.

“Đi thôi, tiền kiếm đủ rồi. Tối nay tôi đãi em ăn món ngon.

“Thật á? Không cần giao nộp cho đạo diễn Lý ạ?” Cổ Tinh Vân hai mắt sáng lên, vội vàng bước theo hắn như thể chẳng nhớ khoảnh khắc rung động vừa rồi.

“Thật, chúng ta có thể tự chọn món cơ mà"

“Vậy đi thôi anh, em đói lắm. Cảm ơn anh Lục đã đãi em!”

Hắn quay đầu lại, khóe môi lại cong lên đầy ẩn ý. Có người đã quen ở trong vòng tay hắn, làm sao cậu có thể thoát khỏi cái bẫy ngọt ngào của hắn được đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.