Kailami nhìn qua cửa sổ xuống sân chơi của bọn trẻ, cậu là một trong những đứa trẻ lớn nhất ở trại trẻ mồ côi này, cũng là người có năng lực thể chất yếu nhất nên khi chơi bóng cùng các bạn cậu đều thua, nhưng cậu không bao giờ chán nản hay tức giận gì cả, mà thích nhìn các bạn và những đứa bé khác chơi đùa hơn, cậu là một người có tâm tính tốt.
Năm nay cậu đã mười sáu tuổi, cậu tới nơi này từ mười năm trước, cậu cũng không nhớ tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây.
Năm cậu sáu tuổi khi tỉnh dậy phát hiện bản thân lạc lõng giữa ngọn đồi đầy gió và mùi hoa thơm ngát, sau đó cậu gặp được thầy Lê, thầy đưa cậu về trại trẻ và nuôi dưỡng cậu lớn lên từng ngày, đối với cậu, thấy Lê giống như một người cha vậy.
Kailami biết bản thân là ai, từ đâu tới nhưng cậu đã quyết định bản thân thuộc về nơi này, trại trẻ này sẽ là nhà của cậu, sau này thầy Lê có già đi thì cậu cũng giúp thầy chăm sóc những đứa trẻ mới.
Hai ngày trước, thầy Lê nói có việc cần ra ngoài một thời gian, thế nhưng đã hai ngày... là hai ngày đó. Thầy Lê chưa bao giờ rời khỏi bọn họ quá một ngày cả.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cậu có chút lo lắng vì trại trẻ nằm biệt lập trên đồi nên cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không có cách nào để dò la tin tức cả.
Tiếng cười đùa vui vẻ của lũ trẻ vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-nay-khong-de-do/3735450/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.