Chương trước
Chương sau
Cừu Cẩn bị muỗi cắn.
Ngày hôm sau, khi cậu rời giường lại nhìn thấy vết đỏ trên cổ, phản ứng đầu tiên vậy mà lại là —— dù sao cũng đã có dấu rồi, sớm biết vậy thì tối qua không quá sức như vậy rồi.
Cũng có chút đáng tiếc.
"Nhìn gì thế? Sao mày lại nhăn chặt vậy?" Quý Thâm Tiêu từ đằng sau ôm lấy eo cậu, dùng giọng nói có chút mơ màng hỏi.
Cừu Cẩn chỉ chỉ dấu vết trên cổ: "Bị muỗi cắn rồi."
Quý Thâm Tiêu nhìn chằm chằm cái vệt đỏ kia một lát, đột nhiên nắm lấy gương mặt của Cừu Cẩn, nhanh chóng ép người giữa bồn rửa mặt với thân thể của mình.
Cừu Cẩn hoảng sợ kêu lên một tiếng: "Anh làm gì vậy?"
Quý Thâm Tiêu vùi đầu vào cổ cậu, như có như không cọ cọ: "Anh cũng muốn."
Cừu Cẩn: "..."
"Ngay cả muỗi mà anh cũng ăn dấm được nữa à?"
"Ai kêu nó tùy tiện chích em?" Quý Thâm Tiêu vươn đầu lưỡi liếm chỗ bị chích, "Anh còn chưa dám chạm vào nơi đó."
Đệt, thân thể Cừu Cẩn không khỏi run lên một chút.
Sao lúc trước cậu lại không biết Quý Thâm Tiêu lại dính người như vậy chứ? Còn sẽ làm nũng như vậy nữa?
Cố tình Cừu Cẩn lại thích vậy, mặt cậu có chút đỏ kéo cổ áo ra, để lộ ra phần xương quai xanh, nhỏ giọng nói: "Vậy anh không được để lại nơi có thể nhìn thấy được là được rồi..."
Ánh mắt Quý Thâm Tiêu nháy mắt tối xuống.
Đ*t...
Người này muốn mạng của anh à?
Tầm mắt của Quý Thâm Tiêu thật sự quá mức trần trụi, giống như có thể từ xe nôi biến thành siêu xe, mở tốc độ của phi thuyền vũ trụ vậy!
Cừu Cẩn đột nhiên bắt lấy cổ áo, giống như con thỏ bị dọa sợ bỏ chạy: "Không cho nữa! Em đi trước!"
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Cừu Cẩn, Quý Thâm Tiêu liếm liếm môi, màu mắt hơi tối lại một chút.
Đừng bắt anh phải đợi lâu nữa.
Xe bảo mẫu đã ngừng ở bãi đỗ xe, Cừu Cẩn mang giày ở huyền quan(*),liền nghe tiếng Quý Thâm Tiêu hỏi cậu: "Khi nào em quay xongxong?"
(*) Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách. (Ví dụ cho dễ hiểu thì là nơi mà mấy nhân vật trong anime mang giày rồi mở cửa đi ra ngoài ấy.)
Cừu Cẩn dừng một chút, lúc này mới nói: "Đại khái là còn một tháng đi."
Thật ra nhiều nhất hai mươi ngày nữa là quay xong rồi, nhưng cậu tự tiện bỏ thêm mười ngày vào, chủ yếu là do ánh mắt dục cầu bất mãn của Quý Thâm Tiêu quá rõ ràng.
Vốn dĩ loại chuyện này là anh tình em nguyện, lúc đầu Cừu Cẩn cũng rất chờ mong, kết quả buổi tối hôm qua cậu đã bị đả kích quá lớn, gần như bị dọa đến ngất xỉu.
Không có khả năng! Đó chắc chắn không phải kích cỡ mà người bình thường có thể có được! Cậu cũng không có thiên phú dị bẩm, sao có thể vào được chứ!
Cừu Cẩn nghĩ trong lòng mà thấy sợ, quyết định có thể kéo được bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu.
"Một tháng à..." Quý Thâm Tiêu thấp giọng nói khẽ một câu, giống như có chút nuối tiếc, cuối cùng cũng cố gật đầu, giống như đã quyết tâm chuyện gì rồi.
Cừu Cẩn: "..."
Cậu phải kêu người đại diện nhận quảng cáo thêm mới được!
*
Khi cậu vào trong xe bảo mẫu rồi, Lưu Vĩ lại đưa bữa sáng tới.
Cừu Cẩn một bên ăn một bên lướt Weibo, Lưu Vĩ vẫn luôn nhìn cậu, bộ dáng muốn nói lại không.
"Làm gì vậy?" Cừu Cẩn liếc mắt nhìn hắn, "Có chuyện thì nói nhanh."
"Anh, chỗ này của anh..." Lưu Vĩ chỉ chỉ cổ của cậu, "Có cần che một chút không?"
"A, cái này à?" Cừu Cẩn không để ý, "Bị muỗi cắn."
Lưu Vĩ không nói chuyện nữa, nhưng tầm mắt lại thường xuyên nhìn sang, cũng không biết đang nghĩ tới cái gì, đúng là phức tạp mà.
Chờ đến khi Cừu Cẩn tới phim trường, Phùng Linh đã trang điểm xong đi ra, còn trẻ tuổi hơn so với bình thường, bộ dáng thanh xuân cực kì hoạt bát. Thấy cậu tới, ánh mắt liền dừng ngay mặt, cười cười ái muội.
"Hôm nay anh đến hơi trễ đó nha."
Cừu Cẩn nói qua loa: "Ừ... Xuất phát trễ."
"Không sao, còn chưa tới giờ mà." Phùng Linh tầm mắt thuận tiện nhìn ngay cổ cậu, sau một giây ngắn ngủi, cười nói, "Dù gì cũng là đêm xuân đáng giá nghìn vàng mà."
Cừu Cẩn mặt vô biểu tình: "Muỗi cắn."
Phùng Linh: "Tôi hiểu, tôi sẽ không nói bậy đâu."
Cừu Cẩn: "..."
Đệt, thật sự là bị muỗi cắn!
Các người phải tin tôi!
Trong phòng hóa trang, A Diệp đã đợi cậu ở đó, nhìn thấy cậu vào thì lập tức đem vali trang điểm tới.
A Diệp là chuyên gia trang điểm mà công ty Hoa Ích chọn cho cậu sau khi cậu vào công ty, hai mươi cô gái đứng đầu, nhìn tuổi còn rất trẻ, nhưng tay nghề rất tốt, nghe nói lúc cô mười mấy tuổi đã mang vali trang điểm hóa trang cho nhóm nghệ sĩ rồi.
"Chào buổi sáng anh Cẩn." A Diệp ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh Cừu Cẩn, nhìn thấy dấu màu đỏ trên cổ cậu thì mặt lập tức đỏ lên.
Đến bây giờ, Cừu Cẩn cũng lười giải thích, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc: "Che giùm tôi đi."
"Tôi hiểu tôi hiểu" A Diệp gật đầu, biểu cảm chắp tay làm công việc, "Tôi tuyệt đối sẽ không nói bậy!"
Buổi quay chụp ngày hôm nay xảy ra một chút tình huống ngoài ý muốn, Phùng Linh đã lâu không xảy ra lỗi gì lại đột nhiên bị ngã.
Cảnh này làm cho mọi người phát ngốc, nhưng đạo diễn lại không kêu dừng lại, diễn viên với nhân viên công tác cũng không thể lộn xộn.
Cừu Cẩn lập tức chạy tới nâng người dậy, thật cẩn thận nhấc ống quần cô lên, đầu gối đã rách da. Cậu lập tức tìm cồn i-ốt và băng vải tới, tay chân khéo léo rửa sạch miệng vết thương cho Phùng Linh.
"Nhịn một chút, có lẽ sẽ hơi đau một chút." Cừu Cẩn ngồi xổm phía trước cô, cẩn thận dùng cồn i-ốt rửa miệng vết thương, cuối cùng còn thổi thổi miệng vết thương, lúc này mới cẩn thận băng bó cho cô.
Phùng Linh thật sự bị đau khóc, nước mắt rưng rưng, còn cố gắng không cho mình khóc để không ảnh hưởng đến cảnh quay, từ đầu tới cuối đều ngấm ngầm chịu đựng.
Đạo diễn rất vừa lòng, nhìn một lúc rồi thủ thế ok: "Có thể có thể, đoạn này để lại."
"Hên là Tiểu Cừu phản ứng nhanh."
Cừu Cẩn: "Vẫn là phán đoán của đạo diễn tốt."
"Phùng Linh cũng rất tốt, biểu hiện cực kì chân thật."
Ông thử té xem, ông có thấy thật không? Phùng Linh không ngừng chửi trong lòng, trên mặt vẫn phải bảo trì nụ cười, điềm đạm nói: "Cảm ơn đạo diễn."
Lúc này, bọn họ đều tưởng đó chỉ là một cảnh quay thôi. Ai cũng không nghĩ tới, cảnh đó sau này lại bị người xem đào ra, trở thành phân đoạn nhiều đường nhất trong phim, các cư dân mạng thảo luận cũng rất kịch liệt.
[ Nghe nói tình tiết này là tự do phát huy, lúc trước Phùng Linh cũng hoài nghi nhân sinh, không nghĩ tới Cừu Cẩn lại giống như hoàng tử nâng cô dậy. ]
[ Ha ha ha ha trách không được kỹ thuật diễn của Phùng Linh lại đột nhiên chuyên nghiệp như vậy, thì ra là thật sự muốn khóc à, nhưng mà phản ứng của Cừu Cẩn cũng thật nhanh. ]
[ Bởi vậy mới thấy được, EQ của Cừu Cẩn thật sự rất cao, chỉ số bạn trai cũng rất cao! ]
[ A a a a Cừu Cẩn thật cao! Ngồi xổm trước ống kính thôi tui cũng thất cao rồi! ]
[ Tui cũng phải đi ngã thôi, không biết có thiên sứ nhỏ như Cừu Cẩn tới xử lý miệng vết thương cho tui không nữa. QAQ ]
[ Tui nguyện ý ngã mười cái chỉ để đổi lấy một cái liếc mắt của Cừu Cẩn! ]
[ Lầu trên à, cậu suy nghĩ dễ ăn vậy sao? Ngay cả khi cậu ngã mười cái cũng không có người đàn ông nào như vậy xuất hiện đâu. ]
[ Vậy cũng không cần phá giấc mơ của người ta chứ...]
Suất diễn ngày hôm nay kết thúc không muộn lắm, lúc kết thúc công việc thì đồng hồ chỉ mới chỉ 7 giờ, Cừu Cẩn đang chuẩn bị trờ về chung cư một chuyến, lại không nghĩ tới điện thoại của mình nhiều thêm mấy cái tin nhắn, là Quý Thâm Tiêu đang báo cáo hành trình, anh lại phải công tác.
Cừu Cẩn: "..."
Được rồi, cũng không còn cách nào khác.
Quý Thâm Tiêu luôn rất bận rộn, trong lúc đó thì hai người cũng chỉ có thể liên hệ với nhau thông qua điện thoại.
Buổi tối hôm nay sau khi Cừu Cẩn tắm rửa xong, ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Quý Thâm Tiêu.
Cừu Cẩn: Bây giờ có tiện gọi điện thoại không?
Quý Thâm Tiêu: Tiện, chờ anh năm phút.
Thật ra Cừu Cẩn rất muốn gọi video, vài ngày rồi cậu không gặp Quý Thâm Tiêu, đang nhớ cực kì, nhưng lại có chút không nói nên lời, bộ dáng của cậu bây giờ giống như đang cực kỳ thèm khát.
Cậu lăn trên giường vài vòng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mỗi phút mỗi giây, 4 phút sau, điện thoại vang lên, vậy mà lại là cuộc gọi video!
Tay Cừu Cẩn run run, luống cuống tay chân mặc quần áo vào, vẻ mặt đứng đắn: "Anh xong rồi?"
"Ừm, vừa rồi mới ở bên ngoài."
Internet có chút yếu, giọng nói phát ra rồi hình ảnh của Quý Thâm Tiêu mới xuất hiện. Anh mặc đồ rất ngay ngắn, âu phục còn đẹp hơn ngày thường, ngực có khăn tay, nút áo trên cổ tay...
Người đàn ông mặc tây trang đi giày da ngồi trong văn phòng, vậy mà vẫn trong trạng thái làm việc!
Cuối cùng lại cảm thấy như đang play kiểu gì đó.
Cừu Cẩn có chút xấu hổ: "Anh, anh không tiện thì cũng có thể không gọi video."
"Không sao" Quý Thâm Tiêu quay camera sang chỗ khác, quay một vòng quanh văn phòng, "Chỉ có một mình anh."
Lúc này Cừu Cẩn mới nhẹ thở ra: "Làm tôi sợ chết khiếp."
Quý Thâm Tiêu nâng mi: "Em nghĩ anh sẽ gọi video với em khi có người nào đó ở đây sao?"
"Anh dám sao?" Cừu Cẩn lập tức trở nên hung dữ.
Quý Thâm Tiêu cong cong khóe môi: "Ừm, vợ quản nghiêm, không dám."
Người đàn ông nhìn màn hình, nói chuyện nghiêm túc làm người khác mặt đỏ tim đập.
"Ai là vợ của anh?"
Cừu Cẩn đối với mấy cậu quen thuộc của Quý Thâm Tiêu thì hết sức khinh thường, lập tức phản bác.
"Ừm, đúng là không tính là vợ được," Quý Thâm Tiêu nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Dù sao thì sau này mới được kêu vợ được."
Cừu Cẩn: "..."
Lúc trước anh rõ ràng là một người rất đúng đắn mà sao bây giờ lại thích nói chuyện như vậy chứ?
Trước khi Cừu Cẩn xù lông, Quý Thâm Tiêu đã học được cách chuyển biến tốt thì thu lại, tiếp tục nói sang chuyện khác hỏi một số việc vặt trong sinh hoạt.
Mấy ngày nay Cừu Cẩn đều rất bận, tiến độ quay phim đã quay gần xong, mỗi ngày đạo diễn đều quay rất lâu, hận không thể từ một ngày bẻ ra thành hai ngày để quay.
Thời tiết cũng dần nóng lên, tới buổi tối bảy giờ, Cừu Cẩn cuối cùng cũng quay xong cảnh quay ngày hôm nay. Khi trở lại phòng hóa trang để thay quần áo, lại đột nhiên phát hiện đằng sau mình nóng lên...
Ai vậy?
Cừu Cẩn căng thẳng, phản xạ có điều kiện dùng khuỷu tay thụt ra sau, lại bị một đôi tay đè lại. Lúc cậu đang muốn hét lên, thì lại ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Ánh mắt Cừu Cẩn sáng lên, quay đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc, không khỏi kinh ngạc nói: "Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói ngày mai mới về sao?"
Quý Thâm Tiêu thuận thế ôm eo cậu, thuận tiện vùi đầu vào cần cổ cậu, thấp giọng nói: "Nhớ em."
Lỗ tai Cừu Cẩn nóng lên, có chút ngại ngùng, cũng có chút vui vẻ.
Tóc của người đàn ông quẹt qua cổ cậu, mang đến cảm giác tê tái. Rõ ràng không phải tiếp xúc tứ chi quá mức thân mật, nhưng Cừu Cẩn lại cảm thấy toàn bộ thân thể của mình đều trở nên mềm đi, cậu duỗi tay ôm eo Quý Thâm Tiêu, hít sâu một hơi.
Qua một hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "Em cũng tưởng anh..."
Mới vừa xác định quan hệ xong đã tách nhau ra lâu như vậy, hai người đều có chút xao động. Quý Thâm Tiêu nhanh chóng bước về trước một bước, trực tiếp đè Cừu Cẩn trên tường.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp dây dưa, ngay cả bầu không khí cũng trở nên ái muội.
Khoảng cách càng ngày càng gần...
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Lưu Vĩ.
"Anh Cừu, bây giờ có chút không tiện lắm, anh đợi một chút được không?"
"Làm gì vậy?" Đây là giọng nói của đạo diễn.
Bong bóng màu hồng lập tức biến mất, Cừu Cẩn có chút căng thẳng, duỗi tay đẩy Quý Thâm Tiêu ra một chút, nhưng mà người đàn ông này ngược lại lại không di chuyển một chút nào.
Quý Thâm Tiêu một tay ôm eo cậu, một cánh tay khác nhéo đôi tay cậu đang đặt trên đầu anh, cảm giác mười phần áp lực cúi người xuống, sau đó cắn thật mạnh lên bờ môi của cậu.
Cừu Cẩn: "Ưm..."
Lửa nóng dừng ngay giữa môi, cả người Cừu Cẩn đều ngây ngốc. Lý trí nói cho cậu biết cậu phải từ chối, nhưng thân thể lại dần có phản ứng, ngửa đầu chủ động đáp lại.
Phản ứng của thanh niên thể hiện rõ ra mà không làm ra vẻ đã cực kỳ lấy lòng Quý Thâm Tiêu, hô hấp của người đàn ông đột nhiên nặng thêm, tin tức tố nồng đậm nháy mắt tỏa ra, gần như muốn xâm lấn mỗi chỗ trên người Cừu Cẩn.
Mới vừa rồi rõ ràng vẫn là một người ôn hòa, nhưng bây giờ lại hùng hổ giống như thú dữ.
Cừu Cẩn ở phương diện cũng thừa nhận kỹ thuật hôn môi của Quý Thâm Tiêu, nhưng về phương diện khác thì còn cần phải chú ý xem mấy người kia có trực tiếp tiến vào hay không, tinh thần căng thẳng, gần như không còn sức lực để đứng thẳng. Không biết từ khi nào, hai tay của cậu đã treo trên cổ Quý Thâm Tiêu, thân thể dần hạ xuống, đã nửa ngồi trên đầu gối của Quý Thâm Tiêu.
Đạo diễn ngoài cửa lại thúc giục, cách một vách tường mỏng manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thể đi vào.
"Cừu Cẩn à, cậu ra được chưa?"
Cừu Cẩn sợ tới mức giật mình, bắt đầu duỗi tay đẩy Quý Thâm Tiêu ra: "Đừng... Có người vào..."
Động tác của Quý Thâm Tiêu ngừng trong chớp mắt, Cừu Cẩn nhẹ thở ra, cho rằng đối phương đã quyết định nghe lời đề nghị của cậu, không khỏi thả lỏng người, gỡ hết phòng bị.
Nhưng mà ngay sau đó, người đàn ông trước mắt lại bắt đầu tấn công, nhéo cằm của cậu, lấy một loại phương thức quá mức trắng trợn để xâm nhập vào khoang miệng của cậu.
Cừu Cẩn: "!!"
Xung quanh đều là mùi tin tức tố của Quý Thâm Tiêu, giác quan cả người Cừu Cẩn giờ phút này như được phóng đại, giống như cả người đang chìm trong đại dương mênh mông, cuối cùng cũng không tìm được một chút đường lui nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, người đàn ông lúc này mới chưa đã thèm buông tha cho cậu.
Cừu Cẩn dừng trong lòng ngực Quý Thâm Tiêu, thở phì phò từng chút không khí một, đại não trống rỗng, gần như đã mất khả năng suy nghĩ.
Quý Thâm Tiêu lại không muốn buông cậu ra, liền duy trì tư thế này, tỉ mỉ hôn môi lên thái dương của cậu, còn giúp cậu sửa sang lại đầu tóc đang rối.
Cừu Cẩn hoàn toàn chịu không nổi, vừa mới mới kết thúc nụ hôn kịch liệt như vậy, bây giờ lại phải duy trì tư thế ái muội như vậy, cậu vốn không thể chịu nổi một chút trêu chọc nào.
Cừu Cẩn chống đẩy nói: "Đừng... Đừng ở chỗ này..."
Quý Thâm Tiêu nở nụ cười, động tác trên tay không dùng lại: "Em thật sự xem anh là cầm thú à?"
Nghĩ lại cảnh vừa rồi, Cừu Cẩn hừ một tiếng: "Đều đã làm chuyện này rồi, anh còn nghĩ mình là chính nhân quân tử(*) à?"
(*) Người đoan chính
Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, cậu duỗi tay sờ sờ môi, miệng cậu giống như có chút sưng lên.
"Lúc tên cầm thú này đánh dấu em hoàn toàn, có phải em sẽ phải khóc luôn không..." Quý Thâm Tiêu giống như còn ngại không đã ghiền, lại cúi xuống thấp giọng bổ sung một câu bên tai cậu.
Ban đầu Cừu Cẩn còn chưa hiểu lắm, nhưng mà sau khi cậu nghe Quý Thâm Tiêu nói cái gì rồi, mặt lại đỏ lên, cuối cùng, gần như đã muốn bốc cháy, làn da toàn thân đều phiếm một màu hồng nhạt mê người.
Làn da cậu vốn đã trắng, lần này màu hồng lại nổi lên trong màu trắng, đáng yêu vô cùng.
Trong lòng Quý Thâm Tiêu vừa động, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ.
Cừu Cẩn lại đột nhiên xù lông.
"Anh, anh cũng quá không biết xấu hổ rồi! Cái gì mà bên trên với bên dưới đều khóc, đây là lời con người có thể nói ra sao!" Mặt Cừu Cẩn đỏ lên, hung tợn đẩy Quý Thâm Tiêu một cái. Nhưng tay không còn chút sức lực nào, mềm như bông đánh xuống, ngược lại càng giống như đang tán tỉnh.
"Được được được, anh sai rồi, không làm em khóc." Quý Thâm Tiêu mỉm cười xoa đầu cậu, đặt người xuống mặt đất, lại hỏi, "Còn đứng được không?"
Cừu Cẩn nhớ lại lời nói không biết xấu hổ vừa rồi, lại nhịn không được đỏ mặt, tức giận nói: "Anh cũng lo cho anh đi, nghĩ rằng chỉ thân mật một chút là có thể làm người với chân em mềm được sao?"
Ngoài miệng Cừu Cẩn lời thề son sắt, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, vừa dứt lời hai chân cậu đều dính lại, quỳ xuống, được Quý Thâm Tiêu tay nhanh mắt lẹ kéo lên.
Người đàn ông ôm eo cậu, mặt mày mỉm cười: "Sự thật chứng minh, hoàn toàn có thể."
Cừu Cẩn: "..."
Một ngày nào đó cậu sẽ đè lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.