Chương trước
Chương sau
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Khi Quý Thâm Tiêu ra ngoài, đã thấy Cô Thư Nghi đang đứng canh ngay cửa.
"Nghe nói con gặp một chút phiền phức," Cô Thư Nghi nhìn anh một vòng, lại nhìn vào phòng cách ly, muốn nói lại thôi, "Người trong phòng là..."
Quý Thâm Tiêu sửa ống tay áo, biểu cảm rất thản nhiên: "Cừu Cẩn tiến vào kỳ phát tình, nhưng thuốc ức chế mất hiệu lực, con tới giúp đỡ chiếu cố em ấy một chút."
Mắt Cô Thư Nghi sáng rực lên: "Vậy các con..."
Cái này mà còn hỏi hả? Chắc chắn là vậy rồi.
Cố Du thầm nghĩ, hắn đợi bên ngoài nguyên một đêm, sáng sớm vất vả lắm mới ngủ được, chỉ một lát sau lại ngửi được tin tức tố của người nhà hai bên, sau đó hắn không nhịn được mà tỉnh dậy.
Ngẩng đầu lại thấy, tinh thần của Quý Thâm Tiêu rất tốt, sắc mặt hồng hào, trên mặt còn có biểu cảm thỏa mãn, giống như anh mới vừa ăn cơm xong rồi đi tuần tra lãnh địa vậy.
Vừa thấy đã biết làm rồi.
Biểu cảm của Quý Thâm Tiêu nhàn nhạt: "Mẹ đừng nghĩ nhiều, giữa bọn không xảy ra chuyện gì."
"Không có làm?!" Cô Thư Nghi còn chưa kịp mở miệng, Cố Du đã cực kỳ khoa trương thở hốc vì kinh ngạc, "Sao có thể chứ? Không phải cậu cứ không muốn làm là không làm đâu, Alpha không thể nào chống lại sự hấp dẫn của Omega khi phát tình, giống như là mèo không thể chống cự sự hấp dẫn của bạc hà mèo vậy, cũng như tôi không thể chống lại sự dụ hoặc của tôm hùm đất!"
Quý Thâm Tiêu: "..."
Cố Du khó tin: "Huống chi các cậu có độ xứng đôi tới 99%!"
"Con trai à, con nói thật cho mẹ, giữa hai người các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Cô Thư Nghi cũng không tin lý do của Quý Thâm Tiêu, không khỏi nhăn mày lại, "Tuy từ nhỏ mẹ đã dạy con phải biết hạn chế, nhưng nếu xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này rồi, con nhất định phải chịu trách nhiệm."
Quý Thâm Tiêu: "..."
Thật ra anh cũng muốn chịu trách nhiệm lắm, nhưng mà anh không có cơ hội.
Bị hai đôi mắt tò mò nhìn chăm chú, Quý Thâm Tiêu không thể không nhắc lại một lần nữa: "Thật, chúng con thật sự không có gì cả."
Cô Thư Nghi: "Có phải đứa trả kia không cho con nói không? Dù sao cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, có lẽ nó cũng rất ngỡ ngàng, không thì để mẹ vào nói chuyện với nó? Dù sao mẹ cũng là Omega, lúc trước cũng đã từng tham gia hoạt động công ích tâm lý của Omega."
Quý Thâm Tiêu ngăn người lại: "Mẹ, thật sự không có gì hết."
Lời này ai mà tin được chứ? Cô A quả O, củi khô bốc lửa, đóng cửa trong phòng một đêm, sẽ thật sự không có chuyện gì xảy ra sao? Chuyện đó là quy phạm quy luật của sinh vật!
Quý Thâm Tiêu hiểu rõ mình không thể nào thuyết phục được mẹ của mình, lúc đang chuẩn bị giải thích, liền nghe tiếng cửa phòng cách ly đằng sau mở ra.
Cừu Cẩn có chút cẩn thận đứng ở cửa, ngại ngùng cười cười: "Xin lỗi, lại tự tiện ra ngoài, nhưng mà tôi thấy trong người đã khỏe rồi."
Cô Thư Nghi nhẹ thở ra, lập tức nói: "Tiểu Cừu ra thật đúng lúc, con qua đây dì nhìn xem!"
Cừu Cẩn giật mình, đi sang, có chút mê mang hỏi: "Chào dì? Xin hỏi dì là..."
Quý Thâm Tiêu vô ngữ: "Mẹ, mẹ đừng dọa em ấy."
"Sao mẹ lại phải dọa chứ? Mẹ thấy nó mới là người bị con dọa sợ!" Cô Thư Nghi liếc xéo Quý Thâm Tiêu một cái, xoay người kéo Cừu Cẩn qua từ đầu nhìn đến chân, đúng là mẹ chồng nhìn con dâu, càng nhìn càng thích.
Lại không yên tâm hỏi: "Thân thể sao rồi? Còn khó chịu không?"
"Quý Thâm Tiêu có khi dễ con không?"
"Chắc chắn là nó khi dễ con, nhưng con đừng lo lắng, con cũng không cần ngại, nó sẽ chịu trách nhiệm với con."
Không nghĩ tới Cừu Cẩn lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dì hiểu lầm rồi, là con phải xinh lỗi anh ấy mới đúng, là con phải chịu trách nhiệm."
Quý Thâm Tiêu: "?"
Cô Thư Nghi: "?"
"Con sao thế? Thành thật nói cho dì biết, có phải con bị nó uy hiếp không?"
Cừu Cẩn lắc đầu: "Dì à, dì đừng trách anh ấy, là con phải xin lỗi anh ấy."
Quý Thâm Tiêu: "??"
Cô Thư Nghi cũng ngây người: "Con nói gì vậy?"
Cừu Cẩn cắn răng: "Là con khi dễ anh ấy!"
Quý Thâm Tiêu: "???"
Cô Thư Nghi: "???"
Sao mấy người này lại không hiểu chứ, không lẽ bọn họ muốn cậu nói từng chữ từng chữ sao!
Khuôn mặt Cừu Cẩn đỏ bừng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nói nên lời, xấu hổ đến mức hận không thể cái lỗ chui vào.
Nhưng đã xảy ra loại chuyện này, cậu không thể nào lùi bước được, chỉ phải dũng cảm đứng dậy, lấy hết can đảm nói: "Chuyện... Khi con tiến vào kỳ phát tình, ngoài ý muốn làm chuyện kia với Quý Thâm Tiêu... Nhưng dì yên tâm, nếu dì nguyện ý, con nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"
Quý Thâm Tiêu: "???"
Cô Thư Nghi: "???"
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Quý Thâm Tiêu đều trở nên không thích hợp.
Quý Kỳ Sanh mới vừa mua bữa sáng về, nghe cậu đó, đồ trong tay đều rơi xuống đất.
Sợ tới mức phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Anh! Em chưa nghe gì hết!"
Quý Thâm Tiêu: "..."
Đệt.
Cực kì khiếp sợ, nhưng anh lại rất muốn cười, qua bao lâu Quý Thâm Tiêu cũng không biết mình nên mở miệng như thế nào, đưa lưng về phía Cừu Cẩn không ngừng nhịn cười, ngay cả lỗ tai cũng đỏ.
Dáng vẻ này ở trong mắt Cừu Cẩn lại là một hàm nghĩa khác, đây là sau khi bị cậu khi dễ liền thẹn thùng.
"Anh đừng hoảng hốt," Khuôn mặt Cừu Cẩn nghiêm túc, biểu cảm nghiêm túc an ủi, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh!"
Cô Thư Nghi cũng khiếp sợ, nhưng làm người trong hào môn đã nhiều năm, bà đã sớm luyện quản lý biểu cảm không chê vào đâu được, nghe vậy chỉ ôn tồn nói: "Tiểu Cừu à, có phải con đang hiểu nhầm cái gì không?"
Cừu Cẩn rũ mi, thái độ thành khẩn lại chân thành tha thiết: "Con biết, đây đúng là việc có thể khó chấp nhận với dì, cũng rất khó mở miệng với Quý Thâm Tiêu, nhưng đây đúng là sự thật, Con... Con..."
Cừu Cẩn cắn chặt răng, quyết định bằng bất cứ giá nào, nói: "Con đã làm loại chuyện đó với anh ấy..."
Biên độ run rẩy của bả vai Quý Thâm Tiêu lớn hơn nữa, chờ đến khi anh xoay người, là một gương mặt tươi cười không hề che giấu.
Đối mặt với nụ cười này, Cô Thư Nghi không khỏi ngây ra một lúc, và chưa từng thấy đứa con cả của mình cười vui vẻ như vậy. Tính cách của Quý Thâm Tiêu từ nhỏ đã hướng nội, lúc học trung học lại càng ngày càng trở nên chín chắn, gần như chưa bao giờ có loại biểu cảm tươi cười khoa trương như thế này.
Bốn năm trước khi lão Quý qua đời, anh giống như lớn lên trong một đêm, cả người đều mặc lên một cái giáp sắt, một bức tường dựng thẳng lên, bắt đầu du tẩu trên thương trường, thường ngày bà mẹ nó cũng không thấy được mặt. Nhưng bà lại không hề nghĩ tới, Quý Thâm Tiêu vậy mà vẫn có lúc tươi cười như vậy.
Cừu Cẩn cũng rất mộng bức, không phải Quý Thâm Tiêu phải đang thương tâm sao? Sao lại đột nhiên cười? Còn cười vui vẻ như vậy?
Quý Thâm Tiêu xoay người hỏi cậu, trên mặt vẫn còn nụ cười: "Sao em lại hiểu lầm như vậy?"
Cừu Cẩn giật mình: "Tôi hiểu lầm cái gì?"
"Em khi dễ tôi?" Quý Thâm Tiêu tiến tới gần một bước, nói tới chính mình cũng không nhịn được mà cười lên, "Em thấy em có thể khi dễ tôi sao? Ai cho em tự tin như vậy thế?"
Mặt Cừu Cẩn đỏ lên, hoảng loạn giải thích: "Nhưng anh cũng đã nói, dấu vết trên người anh là do tôi để lại..."
Quý Thâm Tiêu: "Đúng là do em để lại, đó là dấu cào em để lại khi tôi đang ngăn em."
Cừu Cẩn: "Nhưng anh nói tôi rất biết lăn lộn, làm phiền anh cả đêm."
"Ừm, ý trên mặt chữ." Quý Thâm Tiêu nỗ lực khống chế biểu cảm, không cho mình cười ra tiếng, "Em ôm tay tôi cả đêm."
Cừu Cẩn khó tin: "Nhưng tôi hỏi anh có đâu không, anh còn trả lời tôi!"
Quý Thâm Tiêu vén ống tay áo lên, trên cánh tay là những vết đỏ ửng, cũng đã kết vảy, anh cũng rất bất đắc dĩ: "Tôi nghĩ em đang nói cái này."
Cừu Cẩn mờ mịt: "Đây là cái gì?"
Quý Thâm Tiêu thu tay, giải thích: "Khi bị tin tức tố của em hấp dẫn, tôi phải làm một chuyện gì đó để dời lục chú ý."
Cừu Cẩn còn đang ngơ ngác, Cố Du đã kêu lên: "Kỳ tích Y học! Đây là kỳ tích Y học đó!"
Hắn móc quyển note nhỏ của mình ra, điên cuồng ghi lại chuyện AO trong kỳ phát tình ở chung một phòng, lại không xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ đây chính là tư liệu sống cực kỳ khó gặp được!
Đầu tiên, Alpha cần phải có chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố giống như Quý Thâm Tiêu, tiếp theo, cần phải có ý chí mạnh mẽ, cuối cùng, cũng là thứ quan trọng nhất, phải ở chung một phòng với Omega.
Cố Du bất giác ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, cái này mẹ nó mà là kỳ tích Y học cái gì, sự thật là một cái nồi cẩu lương to bự thì có.
Hắn không muốn ăn được không!
Cô Thư Nghi cũng rất ngoài ý muốn, tầm mắt nhìn về phía Quý Thâm Tiêu cũng không giấu được sự kinh ngạc.
Quý Thâm Tiêu vì để mình không đánh dấu Cừu Cẩn, vậy mà lại tình nguyện tổn thương chính mình? Rõ ràng cũng đã ở trong hoàn cảnh đó rồi, thì anh làm cái gì, cũng không có bất cứ người nào trách anh được.
Hơn nữa anh cũng có thể chọn rời đi, nhưng chỉ bởi vì Cừu Cẩn ngủ vẫn luôn kéo tay anh, liền cứ như vậy để mình bị dày vò suốt một đêm?
Dưới loại tình huống này, là quý trọng đối phương bao nhiêu, mới có thể làm được chuyện ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chứ?
Nhịn dục vọng xuống còn khó hơn so với việc phát tiết dục vọng, cũng càng làm người khác kính nể. Cô Thư Nghi đột nhiên hiểu ra một chuyện có thể đáng giá để vui mừng, chậm rãi lộ ra nụ cười.
Nghe Quý Thâm Tiêu nói xong, cả người Cừu Cẩn đều ngây ngốc, giống như bị hóa đá, cậu ngơ ngác nhìn Quý Thâm Tiêu, trong đầu lại trống rỗng, cậu muốn nỗ lực bảo trì mỉm cười, nhưng lại biến khéo thành vụng, làm biểu cảm càng trở nên cứng đờ.
Quý Thâm Tiêu thở dài, cũng xấu hổ thay cho Cừu Cẩn, ngược lại nói với Cô Thư Nghi: "Mẹ, mẹ về trước đi, bên này con giải quyết xong sẽ trở về công ty"
"Được, vậy mẹ không quấy rầy các con nữa." Cô Thư Nghi cũng thấy được, xoay người rời đi với Cố Du. Khi xuống lầu, còn gặp được Cừu Dụ Khâm mới vừa chạy tới.
Bên ngoài phòng cách ly, qua một lúc lâu Cừu Cẩn mới hồi thần. Giọng nói trong trẻo của cậu giống như không thể tin đây là sự thật, lại hỏi một lần nữa: "Thật vậy à? Tôi thật sự không làm gì anh hết à?"
"Không có, tôi hôm qua không xảy ra chuyện gì cả."
Quý Thâm Tiêu rất thành khẩn, nếu không tính việc hôn môi ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đánh dấu tạm thời, ngoài ý muốn đụng chạm da thịt, bọn họ thật sự chuyện gì cũng chưa làm.
Hai chân Cừu Cẩn mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên ghế.
Cho tới bây giờ, cậu mới ý thức được mình đang hiểu nhầm cái gì, trời ơi! Cậu điên rồi à? Sao buổi sáng hôm nay cậu lại cho rằng mình đã làm Quý Thâm Tiêu được chứ? Ai cho cậu tự tin như vậy, để cậu cảm thấy cậu là người ở phía trên chứ?
Quý Thâm Tiêu an ủi cậu: "Em cũng đừng áp lực quá, ngoài ý muốn thôi."
Cừu Cẩn: "..."
Đã xảy ra loại chuyện như thế này, dù Quý Thâm Tiêu nói cái gì cũng như đang trào phúng. Cừu Cẩn đúng là ngại muốn chết, đẩy Quý Thâm Tiêu ra, chạy ra khỏi khu phòng cách ly.
Mới vừa đi hai bước, lại nghe tiếng Cố Du kêu cậu ở đằng sau: "Giờ cậu đừng đi, phải kiểm tra thân thể đã."
Bước chân Cừu Cẩn ngừng một lát, đang chuẩn bị tiếp tục chạy, khi ngẩng đầu đã thấy Cừu Dụ Khâm bước từ thang máy ra.
Người sau vội vàng chạy tới, ngữ khí quan tâm: "Em không sao chứ? Anh cảm thấy em không tốt lắm, cho nên tới nhìn một chút."
Nhìn sự quan tâm rõ ràng trên mặt người đàn ông, giống như tất cả xấu hổ của cậu đã tìm đượ thứ để phát tiết, Cừu Cẩn xông lên đi ôm chặt Cừu Dụ Khâm, gào khóc: "Ô ô ô anh, em muốn chết."
Lông mày Cừu Dụ Khâm dựng lên, biểu cảm đen như xã hội đen: "Ai khi dễ em!"
Cừu Cẩn tiếp tục gào: "Em là heo, em tự khi dễ chính em."
"Anh giúp em hết giận...!" Cừu Dụ Khâm nói được một nửa, đột nhiên ý thức được chuyện không thích hợp.
Ừm??? Cái gì gọi là tự mình khi dễ mình??
Tác giả có lời muốn nói:
Cừu Cẩn: Muốn quay về tối hôm qua QAQ
Quý Thâm Tiêu: Sau đó thật sự làm anh sao?
Cừu Cẩn: "..."
Cút đi!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.