Buổi tối vừa phải chịu cú sốc quá lớn, đến đêm Ôn Mộ mơ thấy Bùi Thư Thần biến thành một con chó, cậu giúp chó lớn tắm rửa sạch sẽ, còn sấy lông cho nó nguyên một đêm.
Dẫn đến sáng hôm sau Ôn Mộ tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Bùi Thư Thần, tâm tình có hơi vi diệu.
Bùi Thư Thần bắt gặp ánh mắt của cậu: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Không có gì không có gì." Ôn Mộ vội vàng chột dạ dời tầm mắt.
Kỳ phát tình của Ôn Mộ đã kết thúc, mùi của Alpha trên người cậu nhạt đi nhiều đến mức gần như không ngửi thấy được, Bùi Thư Thần không dấu vết liếc mắt nhìn cổ của cậu.
Omega này thế mà lại dùng băng cá nhân che đi dấu răng của hắn.
Tại sao? Rất mất mặt sao?
Bùi Thư Thần khó giải thích được buồn bực, mất mát, khó chịu.
Thậm chí hắn còn muốn bắt Ôn Mộ lại rồi cắn thêm lần nữa.
Đương nhiên hắn sẽ không thật sự làm vậy, chỉ là bá đạo ôm lấy vai Ôn Mộ, cùng nhau đi đến gara.
Xem ra hiệu quả đánh dấu tạm thời đã biến mất rồi, hắn chỉ có thể tăng tần suất cùng Omega tiếp xúc thân thể để giảm bớt triệu chứng bệnh thôi.
...
Bọn họ vẫn là người đến công ty sớm nhất, may mắn không cần phải đối mặt với ánh mắt dò xét của người khác, Ôn Mộ không nhịn được vui mừng. Nhưng vừa bước vào văn phòng của Bùi Thư Thần, cậu liền biết chả có gì may mắn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2493478/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.