Ngày hôm sau, Ôn Mộ tới tổ biên kịch báo danh, tâm trạng vừa kích động vừa thấp thỏm, còn cố ý mặc một chiếc áo sơ mi trang trọng.
Cậu theo thường lệ cùng Bùi Thư Thần bảy rưỡi đến công ty, đi thang máy đến tầng hai mươi hai, nhưng cửa văn phòng tổ biên kịch bị khóa nên cậu không thể làm gì khác ngoài tuyệt vọng quay lại tầng tám mươi tám.
Bùi Thư Thần đặt ly nước xuống, nâng mắt nhìn về phía cậu: "Đã nói với cậu là không cần đi sớm như vậy rồi."
Ôn Mộ ngượng ngùng cười cười: "Ừm... Tại tôi có hơi căng thẳng."
"Cậu căng thẳng cái gì," Bùi Thư Thần thản nhiên nói, "Tuy trình độ của cậu chẳng ra làm sao, nhưng còn hơn xa đầy người khác."
"....." Ôn Mộ không biết lời này nên tiếp kiểu gì, nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Cảm ơn Bùi tổng khích lệ."
Qua nửa giờ, Ôn Mộ không nhịn được lại chạy xuống, cứ đi lên lại đi xuống như thế tận mấy lần, chờ đến chín giờ rưỡi, các bộ phận khác đều đã bắt đầu một ngày làm việc mới, nhưng cửa kính khu văn phòng của tổ biên kịch vẫn khóa chặt.
Dần dần Ôn Mộ không còn căng thẳng nữa, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. 𝑹a chươ𝗻g 𝗻ha𝗻h 𝗻hất tại -- 𝖳𝙧U𝓂𝖳 𝙧uyệ𝗻﹒v𝗻 --
Bùi Thư Thần thấy cậu như thế thì hơi buồn cười: "Chắc là buổi sáng họ không đến đâu, buổi chiều cậu hẵng đi."
"A?" Ôn Mộ bối rối, buổi sáng họ không cần phải đi làm sao...
Bùi Thư Thần nói: "Chắc đêm qua lại làm việc suốt đêm rồi."
Thời gian làm việc của tổ biên kịch rất tự do, ngoại trừ những lúc cần thảo luận nội dung kịch bản ra, còn lại có tới hay không thì tùy ý. Gần đây họ đang thực hiện một bộ phim truyền hình, chỉ viết phần mở đầu và hướng đi chung của bộ phim, các nội dung sau đó căn cứ theo phản hồi của khán giả mà điều chỉnh, Bùi Thư Thần đoán chắc là hôm qua bọn họ mới viết xong một tập, cho nên hôm nay cả lũ đều lười.
Biên kịch có ca làm việc, hoặc họ có thể làm việc độc lập không theo ca, Bùi Thư Thần sắp xếp Ôn Mộ làm trợ lý biên kịch cho Doãn Đồng cũng vì mong muốn để cậu học hỏi thêm nhiều thứ.
Có thiên phú là một chuyện, có kỹ năng và kinh nghiệm lại là một chuyện khác, Doãn Đồng đã ở trong ngành mười mấy năm rồi, làm việc với anh Ôn Mộ có thể học hỏi được rất nhiều điều.
Hơn nữa nếu như là kịch bản phim truyền hình, Doãn Đồng sẽ thích dẫn dắt người mới đi theo phân công các nhóm phụ trách các bộ phận khác nhau, mọi người cùng nhau hoàn thành công việc. Ưu điểm của cách này là hiệu suất cao, còn có thể tiếp thu ý kiến của tất cả mọi người, tránh được bất đồng quan điểm.
Ôn Mộ gật gật đầu bày tỏ đã hiểu: "Ừm, vậy để buổi chiều tôi lại đi xem xem. Bùi tổng có việc gì tôi giúp được không ạ?"
Ăn trưa xong, Ôn Mộ lại xuống xem thêm mấy lần, cuối cùng đến một rưỡi chiều cửa văn phòng tổ biên kịch cũng mở ra, cậu hít sâu một hơi rồi đi vào, bên trong khu làm việc trống không, chỉ có hai người ở đó.
Một người là cô gái vô cùng xinh đẹp giúp cậu lấy hợp đồng lần trước, người còn lại là một thanh niên đeo kính gọng đen, có một đầu tóc xoăn tự nhiên.
Ôn Mộ nói: "Chào mọi người, tôi đến báo danh, tôi tên là Ôn Mộ."
Tiểu Mỹ cùng Chu Bắc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ, đương nhiên biết cậu tên Ôn Mộ rồi, bây giờ cả cái công ty này còn ai không biết đâu.
Tiểu Mỹ phụ trách nhiều công tác đối ngoại, nhiệt tình bắt chuyện với cậu: "Chào cậu chào cậu, nhưng mà... ý cậu đến báo danh là sao vậy?"
Ôn Mộ trả lời: "Chính là, đến đây làm việc, làm trợ lý biên kịch ấy ạ."
"À, được rồi, vậy cậu đi theo tôi nha." Tiểu Mỹ ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng trong lòng đang rên rỉ, má ơi, tòa miếu nhỏ này của bọn họ sao mà chứa nổi vị đại Phật này hả trời.
Tiểu Mỹ dẫn Ôn Mộ tới văn phòng của Doãn Đồng, gõ gõ cửa liền rời đi.
Ôn Mộ một mình đi vào, cuối cùng cậu cũng được nhìn thấy vị siêu cấp biên kịch hàng đầu ngoài đời thật.
Doãn Đồng ba mươi lăm tuổi, là một nam beta. Mái tóc hơi dài được anh buộc thành đuôi ngựa sau gáy, tướng mạo vô cùng xuất chúng, toát ra vẻ vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp.
Ôn Mộ cực kỳ sùng bái anh, hai mắt không kìm được long la long lanh, lễ phép chào hỏi: "Chào Ân lão sư ạ."
Doãn Đồng ngáp một cái, liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, sau đó ném một cái chìa khóa qua: "Cậu đến phòng hồ sơ sắp xếp bản thảo theo trình tự thời gian đi."
Anh muốn làm khó Ôn Mộ, Ôn Mộ chịu ủy khuất nhất định sẽ thổi gió bên gối Bùi Thư Thần, anh định dùng cách này để âm thầm bày tỏ sự phản đối.
Ôn Mộ tiếp tục hai mắt long lanh: "Vâng, tôi sẽ sắp xếp thật cẩn thận ạ."
Doãn Đồng bị cậu làm cho sửng sốt, cứ cảm thấy có gì không đúng lắm.
Ôn Mộ hỏi Tiểu Mỹ phòng hồ sơ ở đâu, bắt đầu xắn tay áo lên làm việc. Cậu không biết trong lòng Doãn Đồng bất mãn với cậu, còn tưởng rằng người mới đến ban đầu đều sẽ được giao những công việc lặt vặt, thế nên dù có là việc vặt cũng làm cực kỳ vui vẻ.
Đang sắp xếp tài liệu trong phòng hồ sơ thì thanh niên tóc xoăn ban nãy gặp đi vào tìm cậu.
Ôn Mộ nhìn đối phương dò hỏi: "Chu Bắc, tìm tôi có chuyện gì sao?" Vừa nãy ở bên ngoài cậu biết được tên của Chu Bắc và Tiểu Mỹ, ba người còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Lần trước Chu Bắc phát tán tin đồn về tổng tài và Ôn Mộ, từ đó đến giờ vẫn luôn lo sợ bất an, lúc này lòng mang áy náy nói: "Tôi đang rảnh không có việc gì làm, để tôi sắp xếp tài liệu cùng cậu ha."
Ôn Mộ vui mừng nói cảm ơn, hai người vừa làm việc vừa tán gẫu, thời gian trôi qua rất mau.
Sau khi sắp xếp tầm hai tiếng, Ôn Mộ cùng Chu Bắc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ôn Mộ mở điện thoại ra, nhìn thấy thông báo đẩy của SEEK, vừa định vuốt xóa đi, ngón tay đột nhiên khựng lại.
Trong lúc Ôn Mộ đang làm việc vặt, Bùi Thư Thần đang chủ trì một cuộc họp hội đồng quản trị, chủ đề chính của cuộc họp này là có nên mua lại một trang web video hoạt động không hiệu quả hay không. Bùi Thư Thần chủ trương thu mua lại, nhưng có một số người phản đối đề nghị của hắn.
Có một vài lão giám đốc bướng bỉnh rất khó thuyết phục, mặc dù Bùi Thư Thần đã làm chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn rằng mình có thể làm cho phần đông mọi người ủng hộ, nhưng cuối cùng vẫn bị một lão già chọc giận.
Hậu quả là, hắn tinh ý cảm giác được bản thân trong phút chốc trở nên táo bạo.
Bùi Thư Thần không có thời gian để suy nghĩ tại sao rõ ràng đêm qua hắn đã lén lút ôm Ôn Mộ rồi mà bây giờ vẫn phát bệnh, lúc này hắn chỉ muốn đi tìm Ôn Mộ, tìm thấy Omega có thể làm cho hắn bình tĩnh lại kia, ôm lấy cậu, cắn cậu, tùy tiện làm bất cứ điều gì hắn khao khát.
Vì thế hắn cho dừng hội nghị, định quay trở lại văn phòng, gọi Ôn Mộ tới.
Đứng trước thang máy, Bùi Thư Thần nôn nóng lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Ôn Mộ thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt không rõ nhìn về phía thang máy bên cạnh.
Hắn ngửi thấy được Ôn Mộ đang đến gần hắn. Càng ngày càng gần hơn.
Lúc Ôn Mộ nhìn thấy cái thông báo đẩy của SEEK kia, sốc không nói nên lời.
Tiêu đề tin tức được đánh một chữ "HOT" to đùng, nội dung là "Cố Trì Thanh đánh dấu một Omega bí ẩn", nhìn lại thời gian, đã tròn hai giờ kể từ khi blogger đầu tiên đăng ảnh rồi.
Đây là một tin cực lớn, máy chủ của SEEK thậm chí còn bị sập giữa chừng, chắc chắn lúc này bộ phận quan hệ công chúng của Hoàn Thái đang bận đến nỗi chân không chạm đất rồi. Ôn Mộ không ở trong nhóm chat nào của công ty, nhưng Chu Bắc lại tham gia rất nhiều nhóm, cậu ta nói với Ôn Mộ, không chỉ bộ phận quan hệ công chúng đang sứt đầu mẻ trán mà giá cổ phiếu của Hoàn Thái cũng gặp biến động.
Đây không phải là chuyện Ôn Mộ có thể bận tâm đến, cậu lo là lo cho Bùi Thư Thần kìa.
Scandal lần này của Cố Trì Thanh không hề nhỏ, không giống với bất kỳ lần nào trước đó. Cố Trì Thanh tuy rằng phong lưu, không đếm nổi biết bao nhiêu lần bị chụp được với O khác rồi, nhưng y chưa bao giờ thực sự đánh dấu ai cả.
Đây là lần đầu tiên y đánh dấu một Omega.
Ôn Mộ nghĩ, lúc này Bùi tổng hẳn là rất khó chịu.
Cậu không biết Bùi Thư Thần đang họp, đứng ngồi không yên xoắn xuýt một hồi, thực sự rất lo lắng, cuối cùng vẫn quyết định đi lên nhìn xem, nếu cậu có thể giúp được gì đó thì thật tốt.
Cậu đi thang máy tuốt lên tầng trên, đến tầng sáu mươi sáu thang máy bỗng dừng lại, có người ở bên ngoài nhấn nút thang máy.
Cửa chậm rãi tách ra hai bên, Ôn Mộ thấy rõ người bên ngoài... Thế mà lại là Bùi Thư Thần.
Tại sao Bùi tổng lại ở tầng sáu mươi sáu, Ôn Mộ nhớ tới phòng hội nghị lớn ở tầng này, cậu suy đoán, lẽ nào Bùi tổng đang họp dở thì bị kích thích nên rời đi giữa chừng à.
Con ngươi Bùi Thư Thần đen kịt, đáy mắt mơ hồ đỏ lên, không rõ ý tứ mà nhìn cậu, trong mắt tựa hồ chứa đựng bão táp cuồn cuộn.
Ôn Mộ thầm than: quả nhiên Bùi tổng rất tức giận mà.
Bùi Thư Thần bước tới nắm chặt lấy cổ tay Ôn Mộ, kéo cậu từ trong thang máy ra, bước vào thang máy chuyên dụng của tổng tài.
Chỉ mới chạm vào làn da như thế này thôi, sợi dây thần kinh nóng nảy trong đầu hắn cũng đã được xoa dịu phần nào.
Nhưng như vậy vẫn không đủ. Hắn muốn càng nhiều hơn nữa.
Bùi Thư Thần nắm rất chặt, Ôn Mộ bị hắn nắm đến nỗi có hơi không thoải mái, nhưng cậu vẫn thuận theo hắn không nhúc nhích. Thang máy vừa lên đến tầng tám mươi tám, Ôn Mộ gần như là bị Bùi Thư Thần lôi vào văn phòng.
Đóng cửa lại, Bùi Thư Thần vội vàng muốn ôm một cái, lại nhìn thấy Omega đưa lưng về phía hắn, cúi đầu xuống.
Từ ban nãy Ôn Mộ đã phát hiện ra Bùi Thư Thần cứ nhìn chằm chằm vào... cổ của cậu.
Chẳng lẽ là, bởi vì Cố Trì Thanh cắn Omega khác, cho nên Bùi Thư Thần cũng muốn cắn cậu? Ôn Mộ cảm thấy rất có thể là như vậy, vì vừa rồi khi ở trong thang máy, chỗ da phía trên tuyến thể của cậu suýt chút nữa thì bị ánh mắt của đối phương thiêu cháy rồi.
Vì thế cậu không hề phòng bị mà đưa cổ của mình tới trước mắt Bùi Thư Thần, ngón tay sờ sờ vị trí tuyến thể: "Bùi tổng có phải anh muốn cắn không... Anh cắn đi."
Một giây sau, Bùi Thư Thần bắt lấy cổ tay của cậu, giam cậu lại giữa cánh cửa và cơ thể hắn, hàm răng cắn xuống, đâm thủng tuyến thể của cậu.
Da đầu Ôn Mộ trong nháy mắt tê rần.
Hóa ra dù không trong kỳ phát tình, bị đánh dấu cũng sẽ thoải mái đến vậy.
Ngậm lấy gáy của Omega, sắc đỏ trong đáy mắt của Bùi Thư Thần chậm rãi rút đi. Sau khi kết thúc, hắn có chút mệt mỏi ôm Ôn Mộ từ phía sau, thấp giọng hỏi: "Cậu đi lên làm gì."
Ôn Mộ trong lòng ghi nhớ tuyệt đối không thể nhắc tới tên của Cố Trì Thanh được, cho nên tùy tiện bịa chuyện: "Chỉ là tôi đột nhiên muốn lên nhìn xem... xem anh có uống nước đúng giờ hay không."
Bùi Thư Thần:......
Hắn không nhịn được cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ hõm cổ Ôn Mộ. Cơ thể Ôn Mộ cứng đờ, từ cổ đến đầu ngón tay đều tê dại.
Bùi Thư Thần chôn mặt vào cổ Ôn Mộ, không nhúc nhích.
Sau khi mắc phải cái căn bệnh quái quỷ này một thời gian, hắn phát hiện ra quy luật phát bệnh cũng không hoàn toàn đúng như những gì bác sĩ Triệu đã nói. Tiếp xúc với Omega quả thực có thể kéo dài thời gian giữa các đợt phát bệnh, nhưng cho dù trong vòng hai mươi tư giờ hắn có tiếp xúc thân thể với Ôn Mộ, một khi cơ thể mệt mỏi hoặc tâm trạng thay đổi mạnh, bệnh vẫn sẽ phát tác.
Mà hắn có nhìn thấu được hồng trần đâu, làm sao có khả năng luôn luôn giữ bình tĩnh được.
Mới gần đây hắn vì chuyện thu mua mà phải suy nghĩ quá nhiều, lúc họp lại còn xảy ra tranh cãi với đồng sự lớn tuổi, thế nên bệnh mới hung hăng phát tác. Tất nhiên scandal của cha nội Cố Trì Thanh kia cũng góp công không ít nữa.
May mắn thay, còn có Ôn Mộ, Bùi Thư Thần nghĩ như vậy.
Nhưng mà...
"Tại sao tự dưng lại cho tôi cắn."
"Hả?" Ôn Mộ hoàn hồn, "Bởi vì anh cứ nhìn chằm chằm cổ tôi nên là tôi mới nghĩ anh muốn cắn á."
Bùi Thư Thần cảm thấy có hơi thẹn thùng một chút.
Chết tiệt, hắn đói khát rõ ràng như thế á.
"Là do tự cậu yêu cầu ấy chứ, tôi có nghĩ như thế đâu." Bùi Thư Thần vô liêm sỉ nói.
Ôn Mộ: "... Ừm rồi, là do tôi muốn bị đánh dấu." Tổng tài đại nhân đã chối bay chối biến rồi, cậu còn nói gì được nữa đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]