Lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Tiêu Vân Chử nhịn không được thở phào một hơi, ngồi xuống xoa xoa dạ dày đau nhói. Người bệnh vừa được đưa tới gặp tai nạn xe cộ khiến tuyến thể bị thương, y chưa kịp ăn trưa đã bị kéo vào phòng phẫu thuật. Y từ từ đứng lên, lại bất ngờ không đứng vững, vừa hơi lảo đảo đã được người ta đỡ kịp.
“Cảm ơn…” Y quay đầu đáp tạ. Người phía sau cũng mặc đồ giải phẫu, đeo khẩu trang, có vẻ là bác sĩ phòng khác. Tiêu Vân Chử bỗng thấy hắn khá quen mắt, không nhịn được nhìn thêm vài lần mới đứng thẳng dậy.
Người nọ thấy biểu cảm của Tiêu Vân Chử, đôi mắt cười cong thành hình trăng non. Hắn tháo khẩu trang xuống, cười rạng rỡ: “Đàn anh, anh quên em rồi à?”
Tiêu Vân Chử nhìn thêm vài giây, lúc này mới nhận ra: “…… Tu Viễn? Đã lâu không gặp! Không phải sau khi về nước cậu đã tới thủ đô hả, từ bao giờ…”
“Nói ra thì dài. Em cũng vừa tới chưa lâu, chắc khoảng một tháng.” Cố Tu Viễn nhìn Tiêu Vân Chử một cái thật sâu. Hắn nhìn đồng hồ, “Đàn anh, chắc anh chưa ăn trưa đâu nhỉ? Mau đi ăn đi, để đói lả người không tốt đâu.” Dừng một chút, hắn chớp mắt: “Không biết đêm nay có thể mời đàn anh đi ăn cơm không?”
Khó có dịp gặp lại đàn em thời đại học, đương nhiên Tiêu Vân Chử rất vui. Nhưng y vẫn áy náy lắc đầu: “Xin lỗi, tôi phải về trông con.”
Cố Tu Viễn hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn thông cảm cười nói: “Không sao đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-khong-chung-thuy/247081/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.