Chương trước
Chương sau
Lúc Lục Yếm Thanh bước xuống sân khấu, các nhân viên sau hậu trường nhanh chóng vây quanh cậu, người đưa nước, người cầm micro, cứ như cậu là một đại minh tinh vậy. Chưa kể còn có một đàn anh năm cuối nhiệt tình cầm điện thoại muốn cùng cậu chụp ảnh.

Hứa Mạt Phàm là lớp trưởng nên tất nhiên cũng đang đứng đợi cậu ở hậu trường.

Nhìn thấy Lục Yếm Thanh bước xuống, Hứa Mạt Phàm hưng phấn dang tay nghênh đón: "Đàn em, em giỏi quá đi! Lúc nãy anh lén nhìn, thấy Lục Từ nhìn em suốt cả buổi! Cô ấy còn lấy điện thoại ra chụp ảnh lại!!"

Nhưng Lục Yếm Thanh xem y như không khí mà lướt qua, cậu mỉm cười nhìn người đang đứng phía sau.

Hứa Mạt Phàm:?

Hứa Mạt Phàm quay đầu lại nhìn, thấy người đứng trong góc không ai khác chính là Dư Nguyệt!

Không biết Dư Nguyệt đã lẻn ra khỏi khán đài từ lúc nào, anh đứng dựa vào tượng, trên người khoác một cái áo hoodie rộng thùng thình, mái tóc xoăn tự nhiên xõa ra khiến anh trẻ hơn vài tuổi. Nếu anh nói anh cùng tuổi với Lục Yếm Thanh, chắc chắn sẽ có người tin là thật.

Nhìn thấy Lục Yếm Thanh đi về phía mình, Dư Nguyệt vỗ tay khen ngợi.

"Yếm Thanh, bài hát em chơi rất hay, anh nghe đến say mê!"

Hiện tại Lục Yếm Thanh đang mặc trên người lễ phục trang trọng, trông cậu vô cùng chững chạc nhưng giọng nói của cậu lại lộ ra vẻ ngượng ngùng ở thiếu niên mới lớn: "Thật ạ? Đây là lần đầu tiên em chơi đàn trước nhiều người như vậy, đầu em như trống rỗng. Nhưng lúc nhìn thấy anh ngồi phía dưới, em lại cảm thấy không còn hồi hộp nữa, em chợt nghĩ, em đang chơi bài hát này cho một mình anh nghe thôi, những người xung quanh em đều mặc kệ, dù có là một ngàn người hay mười ngàn người thì trong mắt em họ không tồn tại."

Dư Nguyệt: "Hồi hộp sao? Anh không thấy vậy."

"Thật đó, nếu anh không tin thì thử nắm tay em đi sẽ thấy mồ hôi đổ rất nhiều..." Lục Yếm Thanh xòe tay ra, bởi vì cậu rất cao nên bàn tay cũng to, mười ngón tay thon dài đều nhau, vì lúc nãy cầm dây cung chơi đàn nên đầu ngón tay cậu hằn lên vài vết đỏ.

Dư Nguyệt không nhịn được chạm nhẹ vào đầu ngón tay cậu, anh cảm thấy mình sờ phải lớp chai mỏng.

Lục Yếm Thanh tức thì siết chặt lòng bàn tay, nắm chặt tay Dư Nguyệt.

"... Khụ khụ khụ." Hứa Mạt Phàm đứng bên cạnh nhìn nửa ngày cũng không nhịn được nữa, y thấy mình sắp mù mắt tới nơi rồi. Là một Omega rất nhạy cảm với pheromone, y nhạy bén nhìn ra Lục Yếm Thanh đứng trước mặt Dư Nguyệt trông không khác gì một con công đực, ngay cả pheromone của cậu cùng dần trở nên nồng đậm hơn. Bởi vì Dư Nguyệt là một Beta nên không cảm nhận được sự thay đổi bất thường từ pheromone của Lục Yếm Thanh.

Hứa Mạt Phàm cắt ngang: "Cầu xin hai người, hai người không thấy hậu trường đang lộn xộn như thế nào sao? Mà còn ở đây chơi trò nắm tay nắm chân?"

"Ông đang nói nhảm cái gì vậy?" Dư Nguyệt vội vàng thu tay lại. "Lão Hứa, ông thật là, ông không có tiết mục nào thì trốn ở đây là gì?"

Hứa Mạt Phàm ưỡn ngực: "Tôi là lớp trưởng khoa Nghệ thuật, đàn em Lục biểu diễn trên sâu khấu, tôi tất nhiên có nhiệm vụ hỗ trợ ở hậu trường, có ý kiến gì không?"

Lục Yếm Thanh thẳng thắn vạch trần lời nói dối của y không thương tiếc: "Em nghĩ anh ở đây không phải để hỗ trợ em mà là hỗ trợ cho nữ thần của anh thì có."

Dư Nguyệt: "Nữ thần?"

Lục Yếm Thanh: "Là mẹ... khụ, không phải, là Lục Từ."

Dư Nguyệt: "..."

Lục Yếm Thanh cụp mi xuống, gương mặt hiện ra vẻ uất ức tố cáo: "Anh ơi, đàn anh nói muốn cưới Lục Từ, còn nói muốn làm cha dượng của con trai Lục Từ."

Dư Nguyệt: "... Phụt!!!!"

Dư Nguyệt bật cười.

Ước mơ bé bỏng muốn bay lên biến thành phượng hoàng của Hứa Mạt Phàm chưa một ai biết nhưng không ngờ lại bị Lục Yếm Thanh vạch trần trước mặt Dư Nguyệt. Dư Nguyệt kia miệng mồm độc địa... Cho dù có là một năm... Không, cho dù có là mười năm nữa y vẫn sẽ bị anh chế giễu cười nhạo.

Dư Nguyệt: "Lão Hứa, ông..."

Hứa Mạt Phàm: "Ông câm miệng!"

Dư Nguyệt vội vàng đầu hàng: "Không không, tôi không có cười nhạo ông, ngược lại tôi rất ủng hộ ông!"

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, vỗ vai Hứa Mạt Phàm: "Chúng ta đều là học sinh đứng đầu của Đại học Thủ đô, dù ông không đẹp trai bằng tôi nhưng cũng là một tiểu soái ca. Là Omega, vừa có sắc vừa có tài, dù cho Lục Từ có lớn hơn ông rất nhiều tuổi thì tôi vẫn tin hai người là duyên trời tác hợp!"

Hứa Mạt Phàm nghi hoặc nhìn anh: "... Ông thật sự nghĩ vậy sao?"

"Tất nhiên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chờ được uống rượu mừng của ông và Lục Từ!" Vẻ mặt Dư Nguyệt vô cùng chân thành, trên mặt viết đầy chữ chúc phúc: "Nhớ đừng quên gửi thiệp cưới cho tôi đấy nhé."

"Ông muốn làm phù rể cho tôi?" Hứa Mạt Phàm không ngờ anh nhiệt tình như vậy.

"Nếu tôi làm phù rể sẽ làm đảo lộn vai vế mất!" Dư Nguyệt nói: "-- Là một người cha, tôi muốn ngồi ở bàn đầu hahahahahahahahahaha!!"

Hứa Mạt Phàm: "... Đồ chó, tôi sẽ giết ông!!!!"

Hứa Mạt Phàm bị chọc ghẹo đến đỏ cả mặt, y nắm đại đồ vật gần trong tầm tay chuẩn bị đánh Dư Nguyệt thì thấy anh nhanh chân trốn sau lưng Lục Yếm Thanh.

Lục Yếm Thanh vừa cao, tay lại vừa dài. Cậu một tay ôm Dư Nguyệt, một ngăn Hứa Mạt Phàm lại, đẩy Hứa Mạt Phàm lùi lại vài bước.

Hứa Mạt Phàm tức giận hét lên: "Lục Yếm Thanh, cậu có biết tôi là ai hay không? Tôi là đàn anh của cậu!"

Lục Yếm Thanh bình tĩnh nói: "Nhưng anh ấy là anh trai tôi."

Hứa Mạt Phàm: "..."

Lục Yếm Thanh: " Đàn anh có thể có nhiều nhưng em ấy chỉ nhận tôi là anh trai thôi."

Hứa Mạt Phàm thầm nghĩ, không biết hôm nay y đã làm gì sai mà tại sao bây giờ lại đứng ở đây ăn cơm chó?!!

Thấy Lục Yếm Thanh bảo vệ mình như vậy, trong lòng Dư Nguyệt rất vui. Anh kéo tay áo Lục Yếm Thanh, lắc lắc một cách đắc ý: "Lão Hứa, ai cũng có ước mơ cả. Tiết mục tiếp theo là của Lục Từ, ông nên biểu hiện thật tốt trước mặt bà ấy, chúc ông sớm đạt được nguyện vọng. Còn Lục Yếm Thanh, tôi mượn nó một chút!"

Nói xong, Dư Nguyệt ngang nhiên dẫn Lục Yếm Thanh rời đi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong hậu trường.

...

Sau khi cả hai rời khỏi hậu trường, Lục Từ mới bước lên sân khấu. Sự xuất hiện của cô như làm bừng sáng cả bầu trời đêm, sân thể dục rực rỡ ánh đèn, người hâm mộ phía dưới phấn khích hét tên cô. Thậm chí có những người không phải là sinh viên của trường cũng đến, họ đứng chật kín cả sân, không khí náo nhiệt vô cùng.

Ở nơi mà không ai chú ý đến, Dư Nguyệt dắt Lục Yếm Thanh rời khỏi nơi náo nhiệt ồn ào kia.

Cả hai đi ngược dòng người, Dư Nguyệt nắm chặt tay Lục Yếm Thanh để không bị đám đông quá khích này tách ra.

Bàn tay Lục Yếm Thanh rất ấm, trái ngược với hơi gió đêm mát lạnh.

Lục Yếm Thanh không tò mò hỏi Dư Nguyệt muốn dẫn cậu đi đâu bởi chỉ cần là cùng Dư Nguyệt thì đi đâu cũng được.

Hai người đi trong đêm một lúc lâu, đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của nhau nơi sân trường yên tĩnh.

Phải cảm ơn Lục Từ, cô như một thỏi nam châm khổng lồ hút mọi người đi và họ là một cặp electron khác biệt lạc khỏi từ trường của nam châm. Chỉ có họ mới thu hút lẫn nhau và xoay quanh nhau.

Dư Nguyệt hỏi: "Em không hỏi anh định đưa em đi đâu à? Không sợ anh bán em sao?"

Lục Yếm Thanh: "Không phải anh đã bán em từ lâu rồi sao?"

"...?"

"Bán mười triệu."

Dư Nguyệt: "...Em đang đòi tiền anh đúng không?"

"Anh ơi, vậy anh có muốn trả tiền lại không?"

"Anh không trả." Dư Nguyệt nghiến răng nhìn cậu: "Mười triệu đó anh tiêu sạch hết rồi, tiền anh không còn nhưng nếu em muốn mạng anh, anh có thể cho em."

Lục Yếm Thanh nghĩ, anh cần gì phải cho cậu mạng sống của mình, sớm hay muộn thì cũng anh sẽ thuộc về cậu.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới tiệm bánh trường.

Đây là một cửa hàng nhỏ do một cựu sinh viên của trường làm chủ. Món bánh ngọt và trà sữa của tiệm rất được sinh viên ở đây yêu thích. Do nguồn cung không nhiều nên tiệm thường đóng cửa khá sớm. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay tiệm vẫn sáng đèn dù trời đã khuya, trên cửa kính treo tấm biển 'close', trong tiệm chỉ có một cô gái mặc đồng phục của tiệm đang dọn dẹp.

Lục Yếm Thanh không hiểu tại sao Dư Nguyệt lại dắt cậu tới đây.

Dư Nguyệt mở cửa tiệm bánh.

Cô gái đang chăm chú quét dọn không thèm ngẩng đầu lên, uể oải nói: "Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi đã đóng cửa, bánh đã bán hết rồi..."

Dư Nguyệt vẫn giữ nụ cười, vươn tay giật lấy cây chổi từ tay cô gái, dùng giọng điệu quen thuộc nói: "Chị Hiểu Vân, dù là em thì chị cũng đóng cửa sao?"

Cô gái tên Hiểu Vân nhìn thấy anh, vẻ mặt mệt mỏi nhanh chóng chuyển sang tức giận: "Cậu còn biết đường đến à? Đáng lẽ tôi đã được tan làm từ lâu nhưng chỉ vì cậu mà tôi phải đợi đến bây giờ."

"Xin lỗi, em sẽ không bao giờ quên lòng tốt của chị Hiểu Vân!" Dư Nguyệt chắp tay xin lỗi rồi dùng khuỷu tay huýt bả vai cô gái: "Lần sau em nhất định sẽ dẫn theo bạn cùng lớp đến ủng hộ tiệm bánh của chị, được không?"

"Tôi không cần tiền của cậu!" Hiểu Vân trừng mắt nhìn anh: "Chỉ cần cậu đừng lượn lờ ở đây nữa là được!"

Hai người này rõ ràng không hề nói chuyện thân mật nhưng nghe giọng điệu và thái độ của họ lại thấy họ vô cùng thân thiết. Sau khi nói xong, Hiểu Vân còn vui vẻ vỗ nhẹ hai lần vào tay Dư Nguyệt.

Lục Yếm Thanh đứng một bên hoàn toàn không phát ra tiếng động.

Cậu không biết quan hệ giữa Dư Nguyệt và cô gái này là gì. Cô ấy là Beta. Chẳng lẽ gu của Dư Nguyệt là Beta nữ? Giống như lần trước, trông Vương Tiêu Tiêu và anh rất thân thiết... Rốt cuộc trong trường có bao nhiêu nữ sinh thất thiết với anh?!

Nụ cười trên mặt Lục Yếm Thanh càng ngày càng tắt dần.

Cậu bước tới, làm vẻ tự nhiên đặt tay lên vai Dư Nguyệt: "Anh ơi, chị ấy là ai vậy? Sao anh không giới thiệu với em?"

Dư Nguyệt vỗ đầu: "Ôi ôi, xem anh đãng trí chưa kìa, anh quên mất giới thiệu với em. Đây là chị Hiểu Vân, chủ cửa hàng, còn đây là Lục Yếm Thanh, em trai tôi."

"Em trai?" Ánh mắt của Hiểu Vân tràn đầy nghi vấn soi xét Lục Yếm Thanh: "Xung quanh cậu từ trước đến giờ toàn là chị em gái. Cậu có em trai khi nào vậy? Sao tôi chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến?"

Lục Yếm Thanh bình thản đáp lại: "Trùng hợp thật, tôi cũng chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc tới chị Hiểu Vân."

Hiểu Vân: "..."

Là do cô tưởng tượng đúng không? Sao cô lại cảm thấy lời nói của nam Alpha này có chút trà xanh?

Lục Yếm Thanh lại hỏi: "Anh ơi, anh và chị Hiểu Vân biết nhau lúc nào vậy ạ?"

Dư Nguyệt không chút mảy may nghi ngờ câu hỏi của cậu, thoải mái đáp: "Chị ấy là cựu sinh viên của trường ta nhưng lớn hơn anh vài tuổi. Anh hay đến chỗ chị ấy mua bánh, được vài lần thì quen biết nhau. Chị Hiểu Vân là người rất tốt, thường xuyên giảm giá cho anh, chăm sóc tận tình cho sinh viên nghèo như anh."

Anh hay nói mình là sinh viên nghèo nhưng thật ra là nói giỡn, anh chính là nhà đầu tư tám chữ số đấy.

Hiểu Vân lắc đầu: "Thật ra tôi mới là người nên cảm ơn Dư Nguyệt. Lần đó tôi bị mù, yêu phải tên cặn bã, hắn rất hay tới đây làm phiền tôi. Có một lần hắn xui xẻo bị Dư Nguyệt bắt gặp, cậu ấy đã bảo vệ tôi đồng thời còn giúp tôi đuổi tên Alpha cặn bã đó đi... Dư Nguyệt thật sự là một người bạn tốt."

Hóa ra là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.

Trong lòng Lục Yếm Thanh reo lên hồi chuông cảnh báo - ai mà không biết, anh hùng cứu mỹ nhân là dễ sinh ra tình cảm nhất!

Lục Yếm Thanh lập tức ôm chặt vai Dư Nguyệt, gật đầu với Hiểu Vân, chân thành nói: "Cảm ơn chị Hiểu Vân trước đây đã tận tình chăm sóc anh trai em. Chị đừng lo, về sau em sẽ là người chăm sóc anh ấy thật tốt."

Hiểu Vân: "..."

Sự thật không hề do cô tưởng tượng ra, anh chàng này chính là một trà xanh chính hiệu!

Là một người hiểu rất rõ về trà xanh, Hiểu Vân không bao giờ ngờ được rằng sẽ có một ngày mình được nghe những câu nói đậm vị trà xanh như vậy từ một nam Alpha...

Nhìn lại Dư Nguyệt, trên mặt anh ta viết to hai chữ ngu ngốc. Đầu óc thông minh lanh lợi thường ngày của anh đi đâu mất rồi hả, lại còn cho rằng mình đã tìm được một em trai tốt?

Dư Nguyệt nhận ra ánh mắt Hiểu Vân dành cho mình bỗng nhiên trở nên thâm sâu.

Dư Nguyệt: "??" Anh hỏi: "Sao chị lại nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ đó?"

Hiểu Vân cười khúc khích: "Vậy sao? Chắc là kính áp tròng của tôi bị lệch..." Cô quay người đi về phía quầy thu ngân: "Đây là đồ cậu nhờ tôi giữ lại đây, mau mang đi đi."

Nói rồi, Hiểu Vân mau chóng mở tủ lạnh lấy ra một chiếc hộp nhỏ được buộc dây ruy băng. Hộp giấy màu hồng nhạt in dòng chữ Happy Birthday lớn, dễ dàng đoán được có thứ gì bên trong chiếc hộp đấy.

Tay Lục Yếm Thanh siết chặt.

Dư Nguyệt vừa nhìn thấy chiếc hộp, đôi mắt vui vẻ cong lên: "Cảm ơn, bao nhiêu tiền?"

"Tiền bạc tính sau." Hiểu Vân đẩy chiếc hộp qua, tức giận nói: "Nhìn xem mấy giờ rồi, đáng lẽ tôi đã đóng cửa từ lâu rồi mới phải. Mèo nhà tôi còn đang đợi tôi về hốt phân! Đi nhanh hộ."

Lúc đầu Dư Nguyệt định sẽ ăn bánh trong tiệm rồi mới về nhưng nghĩ đến việc Hiểu Vân đã đợi anh lâu như vậy, anh có chút xấu hổ.

Một tay anh cầm hộp bánh, một tay kéo tay áo Lục Yếm Thanh cùng nhau rời khỏi tiệm.

Đôi mắt Lục Yếm Thanh sáng lấp lánh nhìn anh: "Anh ơi, trong tay anh đang cầm gì vậy?"

"Em không biết anh đang cầm cái gì sao?" Dư Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Đừng có giả bộ, em nhìn hộp cũng đoán ra mà."

Lục Yếm Thanh thấp giọng nói: "Em tưởng anh không biết, anh..."

"Sao anh lại không biết? Không phải lần trước em để thẻ sinh viên trong túi của anh sao? Anh nhìn thấy ngày sinh của em trên đó..." Dư Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, giơ hộp bánh trong tay lên: "Yếm Thanh, ờm, chúc mừng sinh nhật thứ mười tám!"

Phải, ngày mai là sinh nhật thứ mười tám của Lục Yếm Thanh. Khi đồng hồ điểm 00 giờ, cậu sẽ chính thức trưởng thành.

Cậu có thể thi bằng lái xe, kế thừa công ty Lục Từ và chịu hoàn toàn trách nhiệm với mọi quyết định của mình.

Cậu cũng có thể theo đuổi người mà cậu thích.

Ánh mắt cậu nhìn Dư Nguyệt càng thêm dịu dàng hơn.

Dư Nguyệt không để ý tới ánh mắt của người bên cạnh, anh bây giờ đang rất vui, phấn khích lên kế hoạch: "Bây giờ trong trường không có nhiều người, tụi mình có thể đi tới nhà chòi giữa hồ, anh đã chuẩn bị sẵn nến và bật lửa rồi! Tại vì chỉ có hai người chúng ta nên anh chỉ chuẩn bị một cái bánh nhỏ thôi, anh nhớ là em không thích ăn ngọt mà..."

Dù sao đây cũng là sinh nhật tuổi 18 của Lục Yếm Thanh, sinh nhật lần này có ý nghĩa rất đặc biệt. Dư Nguyệt nhớ tới sinh nhật tuổi 18 của mình lúc ấy vô cùng hỗn loạn, dường như tất cả biến cố xảy đến đều bắt đầu từ ngày hôm đó. Bản thân Dư Nguyệt có một bữa tiệc trưởng thành không mấy vui vẻ, anh hy vọng rằng Lục Yếm Thanh sẽ có được một bữa tiệc tốt hơn.

Nếu như hôm này không phải là tiệc chào đón Tân Sinh Viên của trường, Dư Nguyệt đã định mời Lục Yếm Thanh đi ăn tối để chúc mừng.

Nhưng không sao, có chiếc bánh như thế này là tốt rồi.

.....

Ánh đèn đường mờ ảo, hai người dạo bước đến gần căn chòi giữa hồ.

"Tốt, bên trong nhà chòi không có người!" Dư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, dẫn Lục Yếm Thanh đi trên cây cầu đá dẫn ra tới giữa hồ.

Nhưng mà vui quá hóa buồn, không biết đâu ra xuất hiện cục đá, ánh sáng mờ ảo khiến Dư Nguyện không để ý dưới chân nên đã vấp phải cục đá!

Anh mất thăng bằng ngã quỵ xuống, may mà có Lục Yếm Thanh phía sau nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay anh.

"A!" Dư Nguyệt theo quán tính ngã vào ngực Lục Yếm Thanh, mũi va vào vai cậu, bởi vì đau khiến nước mắt sinh lý chảy ra.

Bởi vì bất ngờ tiếp xúc quá gần, trong đêm tối, trái tim Lục Yếm Thanh nảy lên vài nhịp.

Cậu sợ anh sẽ nghe được nhịp tim của mình nhưng cũng lại sợ anh sẽ không nghe được.

"Anh ơi..."

Còn chưa nói xong, Dư Nguyệt đã hoảng hốt la lên: "Ôi không, không xong rồi không xong rồi..."

Dư Nguyệt nhìn dưới chân mình, khóc không ra nước mắt – chỉ thấy hộp bánh kem lúc nãy còn được anh cầm trên tay bây giờ đã nằm bẹp trên đất!

Hộp bánh bị vỡ, một nửa bánh kem bị văng ra ngoài, xiêu vẹo như tháp nghiêng Pisa, số 18 phía trên lấm lem, chỉ có dòng chữ chúc mừng sinh nhật còn miễn cưỡng nhìn ra.

"Phải làm gì bây giờ đây???" Dư Nguyệt hét lên: "Nếu như mình đi đứng cẩn thận hơn thì tốt rồi!"

Anh hoảng loạn ngồi xổm xuống, cố gắng cứu chiếc bánh.

Nhưng đưa tay ra rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lục Yếm Thanh ngồi xổm xuống theo anh, cậu nhìn cái bánh chỉ còn một nửa, không biết nên an ủi Dư Nguyệt thế nào.

Lục Yếm Thanh muốn nói: Sinh nhật mười tám này đối với cậu không quan trọng, cậu có ăn bánh hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cậu được ở bên Dư Nguyệt cùng nhau trải qua hết ngày sinh nhật.

Nhưng cậu chưa kịp an ủi thì Dư Nguyệt – bằng sự kiên cường của mình đã nhanh chóng vươn lên từ thất bại.

Cậu thấy Dư Nguyệt lấy bật lửa và nến đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, nhanh chóng cắm nến vào nửa cái bánh xiêu vẹo còn lại.

Lục Yếm Thanh: "...?"

"Không nên lãng phí!" Dư Nguyệt vừa nói vừa thắp nến: "Dù nhìn có hơi ghê nhưng lớp bánh phía trên không hề bị bẩn. Hai người chúng ta đã là đàn ông trưởng thành nên không cần quan tâm tới chuyện này. Quan trọng là sinh nhật chứ không phải là bánh sinh nhật."

Anh lảm nhảm một hồi rồi rút ra mảnh giấy vàng dưới đáy hộp, ngón tay khéo léo gấp thành chiếc vương miện trong nháy mắt.

"Tới đây, cúi đầu xuống nào hoàng tử bé."

Nhìn nụ cười tươi có thể làm chết người của anh, Lục Yếm Thanh cúi đầu xuống để Dư Nguyệt đội vương miện cho cậu.

Cậu bé này sắp bước sang tuổi 18 rồi. Trên gương mặt cậu vẫn còn lớp trang điểm chưa được tẩy trang, không biết thợ trang điểm đã dùng phép thuật gì mà khiến cho tóc của cậu, vai của cậu nhìn vô cùng lấp lánh, như thể được ánh trăng chiếu lên. Cậu vẫn mặc bộ lễ phục lúc nãy biểu diễn trên sân khấu, đuôi én kéo dài xuống đất, trên đầu đội vương miện.

Dư Nguyệt ngơ ngác nhìn cậu, nhất thời quên mất bản thân mình đang ở đâu.

"Anh ơi?" Giọng Lục Yếm Thanh vang lên kéo anh về thực tại.

Dư Nguyệt hoàn hồn, quay đầu đi chỗ khác, anh không dám thừa nhận bản thân mình vừa bị vẻ đẹp của Lục Yếm Thanh mê hoặc.

"Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây... À, đúng rồi, hát chúc mừng sinh nhật."

Dư Nguyệt tự mình bắt nhịp, vỗ tay hát: "Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Dưới bầu trời đầy sao, hai thiếu niên trẻ ngồi xổm trước chiếc bánh hỏng, cùng nhau hát mừng sinh nhật.

Đây rõ ràng là một cảnh tượng hài hước nhưng dưới ánh nến lung linh chiếu lên mặt họ nó lại mang đến cảm giác đầy lãng mạn như trên phim.

"Đến lúc ước rồi." Dư Nguyệt nói.

Lục Yếm Thanh hỏi: "Ước gì cơ?"

Dư Nguyệt: "Điều ước sinh nhật đó."

"Nhưng em không có điều ước nào cả..." Lục Yếm Thanh đáp: "Cái gì em cũng có, em không thể ước thêm nữa, phải để phần cho người khác."

Dư Nguyệt nghĩ, con mẹ nó. Đây là cái loại Versailles* cao cấp gì đây?

Dư Nguyệt: "Nhưng ước là một phần của sinh nhật. Cũng giống như đánh răng là một phần của tắm rửa, mơ là một phần trong lúc ngủ hay như thi cử là một phần trong học tập."

Lục Yếm Thanh hỏi tiếp: "Không có không được?"

"Ừ." Dư Nguyệt gật đầu.

Lục Yếm Thanh nghĩ, nếu cậu ước cậu muốn ở bên anh, muốn anh trở thành một phần trong cuộc sống của cậu, liệu có làm anh sợ không?

Thấy cậu chậm chạp, Dư Nguyệt thúc giục: "Nào, nhanh ước đi, ước một cái thôi. Đa số mọi người đều ước mấy thứ như muốn làm giàu, muốn có sức khỏe tốt, học tập tiến bộ, đại loại vậy."

Lục Yếm Thanh nghe lời, gật đầu. Cậu đan hai tay lại, cúi đầu, tựa lên trán, nhìn ánh nến lung linh nhảy múa trước mặt.

Giọng cậu nhẹ nhàng: "Xin chào các nàng tiên nhỏ làm nhiệm vụ thực hiện ước nguyện sinh nhật..."

Dư Nguyệt ôm mặt, vừa cười vừa nghe cậu nói: Càng ngày càng thấy Yếm Thanh đáng yêu quá đi, em ấy thật sự ước nguyện với các nàng tiên. Đây là Omega trong sáng đáng yêu của ai vậy?!

Nhưng những lời tiếp theo của Lục Yếm Thanh khiến nụ cười trên mặt Dư Nguyệt trở nên cứng đờ −−

"Tôi, Lục Yếm Thanh, muốn gửi điều ước sinh nhật thứ mười tám của mình đến cho người quan trọng nhất đời tôi, Dư Nguyệt."

"Tôi hy vọng anh ấy sẽ giàu sau một đêm, có thật nhiều tiền, không còn phải mặt áo thun giảm giá ba cái chỉ 100 tệ bán trên đường nữa; tôi ước anh ấy có thật nhiều sức khỏe, không ốm đau, không bệnh tật, học tập tiến bộ, nhận được học bổng, trở thành người tài, trở thành gia sư cao cấp được người người ngưỡng mộ."

"Tôi ước những năm tháng sau này của anh ấy sẽ không còn chông gai, đường đời suôn sẻ. "

"Tôi ước cho anh ấy có một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.