Ý thức cuối cùng của Ngô Đồng là nghe thấy một tiếng k** r*n bị bóp nghẹt.
Bão tuyết cao, gió gào thét, còn chưa kịp phân biệt được tiếng kêu nghẹn này là của mình hay là của Khương Hành thì đã rơi vào bóng tối.
Khi cậu tỉnh dậy một lần nữa, cậu không biết đây là đâu, thậm chí còn không biết liệu mình có còn sống hay không.
Phản ứng đầu tiên của cậu là lạnh.
Ngay sau đó, cơn đau dữ dội khi bị một vật thể khổng lồ đâm vào được truyền từ phía sau. Cho dù tứ chi đã đông cứng đến tê dại nhưng vẫn không thể bỏ qua cơn đau cỡ lớn này, Ngô Đồng cũng không khỏi thở hổn hển.
Nhưng sau cái đau, cậu không thể không cảm thấy một niềm vui vỡ òa trong lòng.
Hình như cậu chưa ch.ết, người ch.ết sẽ không cảm thấy đau và lạnh.
Mà cậu cũng không hôn mê quá lâu.
Miếng dán giữ nhiệt trên người vẫn đang nóng lên, Ngô Đồng cảm thấy chính những miếng dán trên khắp cơ thể này đã khiến cậu không bị đóng băng đến ch.ết trong lớp tuyết này.
Cậu dán miếng giữ nhiệt mới vào khoảng một giờ chiều, trận tuyết lở xảy ra vào khoảng sáu giờ, miếng dán có tác dụng kéo dài khoảng sáu giờ, vì vậy bây giờ chắc không quá sáu rưỡi.
Ngô Đồng khẽ nhúc nhích, ngạc nhiên khi phát hiện băng tuyết trên người mình không quá dày.
Cũng là trong cái rủi có cái may.
Vật lộn thoát ra khỏi tuyết thì đã là mười phút sau.
Giống như một du khách trên sa mạc sắp ch.ết khát khi thấy ốc đảo, cậu tham lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-cua-toi-la-dinh-luu-trung-sinh/5066619/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.