Ngô Đồng cuối cùng cũng kìm nén được sự thôi thúc muốn mở cửa xông vào, hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc của mình.
Dù sao thì những gì cậu nghe thấy bây giờ là Khương Thanh Nguyên đang nói xấu về mình, Khương Hành vẫn chưa nói gì.
Cậu cũng tò mò không biết thái độ của Khương Hành sẽ như thế nào.
Trên sân thượng, Khương Thanh Nguyên vừa khóc vừa nói, Khương Hành cười trừ.
Một tay thản nhiên đút vào túi quần, tay còn lại xoa cằm, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Khương Thanh Nguyên với vẻ thắc mắc.
Nói không thương tiếc: "Đoạn này con thêm mắm dặm muối bao nhiêu?"
Mặc dù Ngô Đồng trong miệng Khương Thanh Nguyên rất phù hợp với nhận thức của Khương Hành về Omega của mình, trông em ấy nhút nhát ngoan ngoãn, rất dễ bị bắt nạt, nhưng nếu ai mà khiêu khích em ấy một chút, thì hắn có thể thấy em ấy xù đầy gai.
Nhưng hắn cũng biết, Khương Thanh Nguyên từ nhỏ đã biết rất rõ đạo lý trẻ con khóc nháo sẽ có sữa uống.
Dù sao khi nó bị xước ngón tay khóc gọi điện thoại cho cha nó, người đang cách nó hàng ngàn km, đòi cha nó bay về để đưa nó đến bệnh viện băng bó vết thương.
Ngô Đồng rất hài lòng với sự tỉnh táo của Khương Hành, cũng không tin lời trà của tiểu trà xanh.
Tuy nhiên, cậu nghĩ lại, cảm thấy những gì Khương Thanh Nguyên nói đại khái là sự thật...
Khụ... Có chút xấu hổ.
Ánh mắt Khương Thanh Nguyên rưng rưng với trái tim yếu ớt: "Con không thêm mắm dặm muối!"
Khương Hành không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-cua-toi-la-dinh-luu-trung-sinh/5066616/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.