Ban đêm trời tuy lạnh nhưng cái nơi thiếu vắng tình thương này lại ngập tràn hạnh phúc như thế, cứ đứng ngắm bọn trẻ hí hửng chơi đùa với nhau lại khiến cho mọi ưu phiền trên đời này dường như tan biến hết.
Ryusei đứng cạnh bên Takemichi, tuyết vẫn cứ rơi đều như mọi khi nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh lẽo. Vì sao ư, có lẽ là vì nụ cười dường như muốn rũ bỏ tất cả của cậu làm cho hắn bất chợt an bình vô cùng.
Cuộc đời này nếu quá tĩnh lặng thì có gì thú vị, thế nên hắn luôn tìm đến những khoái lạc nhất trên đời để hưởng thụ. Vậy mà không ngờ đến một người không bao giờ chịu ngồi yên như hắn lại có lúc an phận bắt chéo chân để quan sát đám trẻ con tinh nghịch nô đùa.
"Cưng quá nhỉ?"
"A? À ừ, cũng được." Ryusei ái ngại trả lời, vừa rồi chỉ ham nhìn Takemichi nên hắn không để ý lắm, chắc cậu không nhận ra đâu nhỉ?
"Sao thế?" Takemichi thấy hắn hành động lạ thì buộc miệng hỏi.
Qua loa lắc đầu, Ryusei gãi má.
"Đâu có."
Còn bảo không? Takemichi nghi ngờ, đang lúc cậu muốn hỏi tiếp thì Yuu đã chạy lại nhảy vào lòng cậu ngồi.
"Không chơi tiếp hả?"
Quay đầu ngước cao cổ nhìn Takemichi, Yuu lắc đầu nũng nịu:"Anh, ở đây em là lớn nhất nên phải ra dáng anh cả, hiếm lắm bọn nhỏ mới chịu chạy nhảy không quan tâm đến em, em cũng muốn được làm nũng á."
"..."
Phụt.
Phì cười bế bổng Yuu lên tay, Takemichi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alltakemichi-do-nghiep-du-cau-muon-an-don-sao/3193123/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.