Ban đêm trời tuy lạnh nhưng cái nơi thiếu vắng tình thương này lại ngập tràn hạnh phúc như thế, cứ đứng ngắm bọn trẻ hí hửng chơi đùa với nhau lại khiến cho mọi ưu phiền trên đời này dường như tan biến hết.
Ryusei đứng cạnh bên Takemichi, tuyết vẫn cứ rơi đều như mọi khi nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh lẽo. Vì sao ư, có lẽ là vì nụ cười dường như muốn rũ bỏ tất cả của cậu làm cho hắn bất chợt an bình vô cùng.
Cuộc đời này nếu quá tĩnh lặng thì có gì thú vị, thế nên hắn luôn tìm đến những khoái lạc nhất trên đời để hưởng thụ. Vậy mà không ngờ đến một người không bao giờ chịu ngồi yên như hắn lại có lúc an phận bắt chéo chân để quan sát đám trẻ con tinh nghịch nô đùa.
"Cưng quá nhỉ?"
"A? À ừ, cũng được." Ryusei ái ngại trả lời, vừa rồi chỉ ham nhìn Takemichi nên hắn không để ý lắm, chắc cậu không nhận ra đâu nhỉ?
"Sao thế?" Takemichi thấy hắn hành động lạ thì buộc miệng hỏi.
Qua loa lắc đầu, Ryusei gãi má.
"Đâu có."
Còn bảo không? Takemichi nghi ngờ, đang lúc cậu muốn hỏi tiếp thì Yuu đã chạy lại nhảy vào lòng cậu ngồi.
"Không chơi tiếp hả?"
Quay đầu ngước cao cổ nhìn Takemichi, Yuu lắc đầu nũng nịu:"Anh, ở đây em là lớn nhất nên phải ra dáng anh cả, hiếm lắm bọn nhỏ mới chịu chạy nhảy không quan tâm đến em, em cũng muốn được làm nũng á."
"..."
Phụt.
Phì cười bế bổng Yuu lên tay, Takemichi vừa thương xót bản năng hiểu chuyện lại vừa buồn cười khi nhận ra Yuu dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi.
Tiếc là vừa muốn bế lên thì chân cậu đã đứng không vững, vết thương cũ mới đều chưa lành, cậu không có đủ sức để bế em trai...
Tinh ý nhận ra sự bất thường của Takemichi khi tay cậu run lên, Ryusei trong lòng thầm nghĩ cậu đã hết sức vì phải chăm sóc cho Sanzu nên tốt bụng đứng ra giúp cậu đỡ lấy Yuu.
Niềm nở ôm lấy nó từ phía sau, Ryusei nhe răng cười thân thiện bày tỏ:"Em trai, anh đây thân hình cao lớn, nếu ngồi lên vai anh chơi cưỡi ngựa sẽ thích lắm đó."
Yêu cầu hấp dẫn như thế bảo sao bọn trẻ không khoái chí cho được, nhưng lâu lắm rồi Yuu mới được gặp lại Takemichi, em có chút không tình nguyện ôm lấy cổ cậu.
"Không muốn đâu, Takemichi, sao anh lại đi với người này thế..."
"Anh ấy là bạn anh."
"Anh, ba sẽ buồn mất."
Nói một câu không đầu không đuôi, Yuu nhỏ giọng lủi thủi dụi đầu vào vai của cậu.
Vì bị Yuu từ chối nên Ryusei chỉ có thể nhắc nhở Takemichi ngồi xuống ghế, dù sao ngồi vẫn đỡ hơn đứng rất nhiều. Nương theo ý muốn của Ryusei, Takemichi để Yuu dựa vào lòng mình rồi nhẹ nhàng xoa đầu vuốt ve.
"Ba? Em nói ai vậy?"
Lời của Yuu cậu ở gần như vậy tất nhiên là nghe rõ, nhưng điều cậu thắc mắc người đó là ai cơ...
Đôi mắt trẻ thơ trong màn đêm khi nghe thấy người mình muốn nhắc đến thì rực rỡ như đom đóm, nắm lấy tay của Takemichi, Yuu hào hức kể cho cậu nghe những chuyện cậu không biết:"Naoto là ba của em đấy, ba nói sẽ nhận em làm con nuôi..."
"..."
"Naoto là ai vậy?"
Nghi hoặc nhìn hai anh em đang nhắc đến một người mà hắn không biết, Ryusei có chút tò mò.
"Là một người em diễn chung phim với tôi...Thời gian này chắc Naoto đã chăm sóc thằng bé rất nhiều."
Takemichi cúi đầu giải thích, hôn lên má của Takemichi, Yuu gật gù đồng ý:"Anh, có phải sau này anh sẽ cùng ba với em về chung một nhà không? Mặc dù em rất muốn ở bên cạnh ba nhưng nếu có anh thì vẫn tốt nhất, sau này cả nhà ba người, thêm cô Hina nữa rồi chúng ta ở bên nhau nha."
"..."
Giờ thì đến lượt Ryusei im lặng, một đứa mấy tuổi đầu tuổi sao có thể nghĩ ra được loại sự tình này, trừ phi ý niệm này đã được dạy dỗ từ trước.
Ngược lại với sự im lặng của Ryusei thì có vẻ như Takemichi lại không bất ngờ mấy, đưa mắt nhìn Yuu đang chờ đợi câu trả lời của mình, Takemichi chỉ xoa đầu thằng bé rồi cười một cái thật tươi:"Đợi một thời gian nữa anh sẽ đưa em về nhà với anh, lúc đó chúng ta sẽ hỏi ý kiến của Naoto nhé."
Sau đó, Yuu lại luyên thuyên bất tuyệt những câu chuyện xảy ra thường ngày, nào là các sư cô ở đây đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon nước uống mát, áo quần đồ đẹp đều có tất thảy, mà khi hỏi đến lí do thì ngoài khó hiểu ra thì cậu không biết nên biểu lộ vẻ mặt gì nữa.
Yuu nói:"Là một người rất đẹp trai và dịu dàng, lần nào anh ấy đến cũng đều mang theo rất nhiều bánh kẹo!"
"Em không biết tên người ta sao?"
"Em có hỏi, nhưng chú chỉ nhờ em chăm sóc công chúa nhỏthôi."
Công chúa nhỏ? Là ai vậy?
Như chợt nhớ đến điều hay ho, Yuu nắm tay cậu kéo vào bên trong rồi chỉ vào một người sư cô đang ẵm trên tay đứa bé khoảng chừng một tuổi.
"Là em ấy đó, có phải rất đáng yêu không anh."
"À...ừm."
Takemichi không hiểu nên bắt đầu ợm ờ.
Ngay khoảnh khắc cậu còn nghĩ sẽ dẫn Yuu về lại đài phun nước ngồi thì một người mà cậu nghĩ nếu không đến đoàn phim cũng sẽ không bao giờ gặp mặt được lại đột ngột xuất hiện.
Tâm tính tò mò không biết vì sao lại trỗi dậy ngay lúc này, đem hai cái đầu một lớn một nhỏ cùng kéo xuống, Takemichi nép tai bên phía cửa sổ rồi hồi hộp chờ đợi.
Xoạc.
Một tiếng động nhỏ vang lên, có lẽ do người ấy đã bế đứa bé nên mới tạo ra thanh âm đó.
Nhưng, vấn đề là hắn có quan hệ gì với đứa bé?
"Đêm khuya khoắc thế này còn làm phiền người, tôi thật sự thấy có lỗi lắm."
Chất giọng trầm ấm thuộc về người đàn ông quyến rũ, mà vì điều này càng khiến cậu chắc chắn người đó không hề bị cậu nhìn lầm.
Đó rõ ràng...
"Có gì đâu, cậu cho những đứa trẻ ở đây nhận nhiều phúc phần như thế, một chút thời gian này đâu được tính là nhiều."
"Con bé không làm ồn-"
Lời của hắn còn chưa kịp dứt thì tiếng khóc trẻ con đã vang lên, có lẽ do việc đổi người đã tác động đến giấc ngủ của đứa trẻ nên mọi chuyện mới đi theo hướng khó xử này.
Lấp ló cái đầu qua thanh cửa sổ một tí, Takemichi trông thấy vẻ mặt lo lắng dỗ em của Wakasa mà cảm thấy bất lực vô cùng.
Đúng, đây rõ ràng là cái người cho dù ra ngoài có bị té cũng không chịu cúi đầu đây mà.
Hắn mà còn có bộ mặt này sao? Lo lắng ân cần, xót thương đau nhói, tất cả biểu cảm này đều là vì đứa trẻ trên tay mang đến sao?
"Elsa ngoan đừng khóc, ba thương con mà."
Bối rối nhìn theo sư cô vừa đi lấy sữa, Wakasa lâu rồi không gặp con nên hơi khó xử khi phải quyết định xem có nên đưa lại cho người không, còn trong lúc đấu tranh khi tiếng khóc càng ngày càng lớn khiến Takemichi ở bên ngoài đã không chịu nổi mà đứng phắt dậy, bước vào.
Vẻ mặt kiên định đưa tay về phía đối phương, Takemichi vỗ vỗ mấy cái:"Đưa em bé cho tôi."
"..."
Oắt đờ phắc? Sao cậu ta lại ở đây ?
Đó chắc chắn là suy nghĩ của Wakasa khi nhìn thấy Takemichi xuất hiện, có vẻ không tin tưởng lắm lùi chân lại, hắn nhíu mi khó chịu thật lâu.
Tiến đến một bước để xoa lưng đứa bé, Takemichi biết cậu chỉ là người dưng nước lã nên không có trách cứ hành vi bài xích của Wakasa, mặc kệ việc bị hắn trốn tránh, Takemichi cúi đầu nhìn vào cái miệng nhỏ của Elsa rồi khẳng định xuýt xoa:"Ôi chao, có vẻ bé cưng đã mọc răng rồi, thảo nào khóc lớn như thế."
Mặc kệ sự bẽn lẽn không cần thiết của hắn, Takemichi đưa tay tách Elsa ra khỏi người của Wakasa rồi nâng lên vai dỗ dành.
Thanh âm khóc xé lòng của trẻ nhỏ đúng là một thứ vũ khí tra tấn lợi hại, nếu không phải bị vẻ mặt bối rối không biết làm gì của Wakasa làm cho cảm động thì cậu không tính sẽ đứng ra giúp đỡ đâu.
Cây đèn pha chói loá Ryusei bị tình huống "hoàn toàn nằm ngoài dự đoán" làm cho không kịp trở tay vài lần nên chỉ có thể đứng trơ trọi một mình để nhìn.
Thông cảm kéo Wakasa xuống ghế ngồi, Ryusei mặc kệ có quen mặt hay không thì đã an ủi một câu:"Yên tâm đi, dỗ người khác là sở trường của Takemichi rồi."
Sau một hồi được Takemichi dỗ dành cùng Yuu thơm hôn âu yếm thì cuối cùng Elsa cũng chịu nín, vừa lúc mang sữa bước vào, Takemichi đưa đứa trẻ lại cho sư cô rồi toan quay người bước đi luôn.
Không đi thì có ở lại mà ăn đấm à? Tên này trước đây đã công khai không thích cậu rồi.
Ting.
Tin nhắn đột suất được gửi đến, vừa mở lên đọc thì Ryusei đã ba chân bốn cẳng hấp tấp chạy về, trước khi đi tất nhiên hắn cũng có nói nguyên do:"Bố của tôi trở về kiểm tra đột suất, tuy hôm nay là ngày cuối bị chịu phạt nhưng nếu ông già phát hiện tôi ra ngoài trước giờ quy định sẽ lật kèo mất, còn nữa, tôi sẽ trở về xem xét bệnh tình cho Sanzu, cậu không cần lo lắng nha."
"Ơ..."
Không kịp ú ớ cái gì, Takemichi bị Ryusei bỏ rơi thì tâm sinh uất ức.
Còn đang nghĩ có nên gọi Sam đến rước không thì cậu lại nghe Wakasa băng tuyết lạnh lẽo ngàn năm ở kế bên hỏi:"Ăn tối chưa?"
***
Một bàn hai người, trừ Yuu vừa ăn xong đã chạy đi chơi thì Takemichi hiếm khi lại cảm thấy nuốt không trôi những thức ăn trước mắt.
Cậu đang nghĩ đến sự chết chóc.
Vừa rồi không suy xét kĩ nên cậu đã lỡ mồm đồng ý, nhưng một khi mọi thứ đã được vô thức xâu chuỗi lại thì đây có thể là bữa cơm định mệnh.
Wakasa nếu tính thì năm nay chỉ mới 26 tuổi, một người đàn ông có vẻ thành đạt lại có một đứa con gái phải nhờ người ở cô nhi viện nuôi dưỡng ?
Con rơi con rớt?
Trời ơi, đúng là thông tin động trời, nếu vậy có phải cậu sẽ bị xử trảm khi vô tình phát hiện bí mật này không?
"Sợ tôi hạ độc?"
Nhìn cánh tay cứ run lên mà không chịu gắp thức ăn, Wakasa cảm thấy khó hiểu nên nhất thời thốt ra một câu không rõ dụng ý.
Thế nhưng người nói vô ý người nghe hữu tình, Takemichi nghĩ hắn đang ám thị cho cậu biết đồ ăn có độc nên đã làm rơi cả đũa xuống.
Bầu không khí từ đầu đã ngượng ngùng mà sau đó lại càng khó xử hơn, trăm phương ngàn kế chạy là thượng sách, cậu nghĩ bây giờ cậu sẽ cúi đầu giả bộ nhặt đũa lên rồi nhân lúc hắn không để ý thì tẩu thoát.
Nghĩ vậy, Takemichi liền đếm ngược ba con số ở trong lòng.
1.
2.
3.
"Elsa là con gái của Shin."
Cốp.
Tiếng đầu va chạm với thành bàn khi giật mình ngước đầu nhìn lên, Takemichi to tròn mở mắt, hoàn toàn không tin được nhìn cái con người vừa tiết lộ thiên cơ mà vẻ mặt trông bình thản như thế?
Nhưng ? Nhưng nhưng nhưng.
Con gái của Shin, nếu không phải Shin cậu bé bút chì hay Shinichi trong thám tử lừng danh thì chỉ có thể là...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]