Một bữa ăn tuy kết thúc không trọn vẹn nhưng mục đích ban đầu đã đạt được, Takemichi dùng tay xoa xoa cằm. Bây giờ cũng chỉ mới buổi sáng, không biết người phụ nữ đã làm gì nhỉ? "Hẳn là không vu khống đến mức khiến mình vào tù đâu nha...? Hoặc là Draken bây giờ đã biết chưa?" Mặc kệ, hiện tại thì cậu đã cầm chắc một lá bài hậu thuẫn trên tay, cậu không lo đến việc bản thân sẽ bị ép bức đến mức không thể thở. Ôm một tâm tình vui sướng trở về nhà, bước vào căn phòng quen thuộc vẫn còn chứa nồng đậm những thứ dơ bẩn của ngày hôm đó để lại. Trốn tránh hàng xóm để đem những thứ đại loại như chăn đệm đốt sạch, Takemichi dùng một tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp với khử trùng thì liền nằm xuống ngủ. Buổi chiều. Như lời đã hẹn, South lái một con mô tô CB250T đến trước chung cư của Takemichi rồi bắt đầu đứng đợi. Điện thoại của Takemichi đã sớm bị Draken thủ tiêu nên chắc chắn việc trao đổi số với South là chuyện ngoài khả năng mà cậu có thể làm được, dùng một tốc độ nhanh nhất để đi xuống, Takemcihi niềm nở chào đón hắn bằng một cái ôm, thế nhưng lại bị South thẳng thừng từ chối.
Xoa xoa mũi hờn dỗi, Takemichi bỉu môi lẩm bẩm:"...Khó tính!" "Nếu vậy thì cậu có thể tìm người khác." "Này nha, đã hứa rồi thì không thể thất hứa được." Không đợi South có thêm cơ hội thoái thác trách nhiệm, Takemichi nhanh chóng ngồi lên xe của hắn rồi nhắm tịt hai mắt lại để chờ đợi cơn gió cuồng phong sắp tới. Tốc độ phóng lao của South đã đạt đến một cảnh giới thượng thừa, ngồi trên xe của hắn, trái tim của Takemichi đã có cơ hội đi du lịch một chuyến hành trình dài. Thời điểm chiếc mô tô dừng lại trước địa điểm để quay phim hôm nay thì Takemichi nửa tỉnh nửa mơ lảo đảo đi xuống, đem hai tay vuốt mặt lại để chỉnh đốn cảm xúc, không lâu sau đó ý thức của cậu mới dần thanh tỉnh. Vừa rồi là chạy xe hay vượt ẩu đây? Nhìn cách hắn phóng như điên trên đường cũng đủ khiến cậu muốn bùng nổ. Thật sự quá đáng sợ rồi. Nhìn thấy Takemichi bị mình doạ cho kinh hồn bạt vía khiến South hơi thoả mãn mà cởi mũ bảo hiểm ra rồi đi vào trong, tất nhiên Takemichi cũng không muốn bị bỏ lại nên đã nhanh chóng đuổi theo sau hắn, từ vội vã đi đến chuyển sang chạy, rất nhanh, cậu đã vượt hẳn qua South, trước khi đi vào trong hoàn toàn thì cậu còn không quên nhắc nhở hắn về giao ước của hai người. Sự trở lại đột ngột của Takemichi làm đạo diễn và những stylist khác bất ngờ không ít, bởi vì sở dĩ bọn họ còn tưởng Takemichi vì trốn nợ mà đã sớm chạy sang nước ngoài rồi. Không phải nói đạo diễn đã lo lắng đến mức nào, bởi vì phim dù sao cũng đã đi được 1/4 chặng đường, nếu không may phải bỏ dở thì mọi công sức xem như công cốc. Rối rít gửi lời xin lỗi đến đạo diễn và biện hộ rằng bản thân vì bị cảm nên không nghe được điện thoại của ông, đạo diễn Ken tuy ngờ vực với lời giải thích của cậu nhưng lại không truy tố nhiều, đứng trước sự bao dung độ lượng của đạo diễn, Takemichi vui mừng khôn xiết, nhớ đến bản thân còn một việc quan trọng cần làm nên cậu đã từ trong túi quần lấy ra một tấm card nhỏ, Takemichi đưa cho ông và nói:"Trong đây là toàn bộ số tiền mà thời gian qua bố đã gửi vào, một đồng tôi cũng chưa xài qua nên bây giờ bố giữ lại đi nhé, còn về chuyện quay phim thì tôi hứa sẽ nghiêm túc thực hiện nó, nhất định không vắng mặt thêm một lần nào nữa đâu." Thời gian qua cậu đã nghỉ rất nhiều rồi, mà kể đến nguyên nhân thì cũng chỉ vì những ngoại nhân xung quanh cậu. Tóm lại, là cậu có lỗi với đạo diễn Ken. Cùng đạo diễn nói thêm vài ba câu thì Takemichi liền đề nghị đến chuyện sắp xếp lịch trình của cậu với South cùng một thời gian biểu nhưng bởi vì vẫn còn khá lâu mới đến phân cảnh của hắn nên bắt buộc Takemichi phải thất vọng bỏ cuộc, đúng lúc này, Chifuyu cùng Baji lại đang sóng vai để đi vào trường quay. Nhìn qua thì cả hai có vẻ tiều tuỵ, gương mặt tuấn tú đẹp trai ban đầu cũng xuất hiện một số quầng thâm không nên có. Thật sự có phần thảm thương. Đây là loại biểu cảm gì đây? Bị đá chăng? Takemichi hơi hơi nhướn mi, đôi mắt sáng ngời thẳng tắp nhìn vào bọn họ. Vốn là không hề chú ý đến sự hiện diện của Takemichi nhưng vì cảm nhận được một ánh nhìn chằm chằm khiến Chifuyu vô cùng khó chịu, quay lưng lại để nhìn xem là ai lớn mật như thế, chỉ là hai ba giây sau đó, Chifuyu hoàn toàn ngẩn người. Ba ngày, là ba ngày gần như bốc hơi khỏi thế giới này rồi lại đột nhiên xuất hiện, cứ như là một giấc mơ luôn ám ảnh hắn cả thời gian ngắn ngủi qua. "Take...micchi?" Mấp môi gọi tên một người mà hắn đã luôn điên cuồng mong nhớ suốt ba ngày qua, Chifuyu chậm rãi tiến đến một bước, kéo theo cả sự chú ý của Baji. Bị cả hai đột ngột như hai con mãnh thú tiến lại, Takemichi sinh ra cảm giác vừa bài xích vừa lo sợ. Làm gì mà vồ vập như thế? Bộ cậu giống như một cái xác ướp vừa được hồi sinh hả? Lăn qua lăn lại một hôi lâu, sau khi Chifuyu hoàn toàn xác nhận đây là người thật thì mới nhanh chóng tách ra, hắn sợ Takemichi sẽ giận càng thêm giận. Thế nhưng Baji thì ngược lại, cá tính của Takemichi so với Chifuyu hắn vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn, đem cậu ôm khư khư như một con gấu nhỏ ở trong lòng, ở bên tai của cậu, hắn nhỏ giọng mở miệng:"Tôi thật sự rất nhớ cậu, nhớ đến mức bên dưới muốn nổ tung." "..." Bị lời nói thô thiển của Baji làm cho sửng sốt, sau một hồi khôi phục được tinh thần, Takemichi đưa chân lên, không một động tác thừa mà hạ ngay nơi nào đó của hắn lên gối. Cũng may Baji phước lớn mạng lớn, ngay lúc nhận ra được sự nguy hiểm của Takemichi thì hắn đã vội vàng ôm lấy hạ thể tránh né, thành công thoát khỏi một pha giết người không dao của cậu. Thở phào một hơi, Baji âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Vẫn xấu tính hệt như lần trước, xem ra cậu thật sự không sao... Làm hắn mấy ngày nay lo muốn chết, thế nhưng cũng vì dịp này mà hắn đã biết được hảo cảm của những người trong đoàn phim này đối với Takemichi đều rất tốt. Naoto, Rindou, Hakkai, Sanzu thì không nói nhưng cả Mikey cũng suy sụp tinh thần rất nhiều, tuy bọn họ đều không thể hiện ra bên ngoài nhưng có thể thấy bất cứ ai cũng vì một người mà vô cùng lo lắng. Chỉ tiếc là trước đó Sam đã đến xin nghỉ cho Takemichi vài ngày mà không hề nói lí do nên cả đám người bọn họ đều không dám nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, còn chưa kể phim còn chưa ra mắt, nếu làm ra việc gì kinh động thì tất cả mọi người đều sẽ bị liên luỵ. Làm lớn chuyện thì chi bằng âm thầm tự thân vận động, tất cả mọi người hầu như đều dành chút thời gian để đi tìm kiếm, chỉ tiếc là mọi thứ đổi lại đều vô vọng. Ung dung nhất có lẽ vẫn là Draken, hắn chẳng những không nói năng gì mà hễ cứ xong vai diễn là cấp tốc đi về nhà, tuy có nghi ngờ Draken có liên quan đến chuyện này nhưng ngẫm lại thì Takemichi đâu phải là một người dễ dàng bị trói buộc? Hắn làm sao có thể khiến cậu yên ổn ngồi một chỗ mà đi quay phim? Thế là Baji trực tiếp bỏ qua Draken, đối tượng duy nhất mà hắn nghĩ đến có lẽ là Shinichirou, bởi vì người này ngay ngày đầu tiên khai máy thì đã làm nên một vụ chấn động làng giải trí. chẳng những khiến đoàn phim được chú ý nhiều hơn mà còn đem tên tuổi của bản thân đánh bóng không ít, từ đầu hắn cũng chỉ nghĩ Shinichirou đơn giản là muốn đem Takemichi làm ví dụ như anh đã nói nhưng suy xét kĩ thì tại sao người đó phải là Takemichi? Nhất định phải là cậu ấy sao? Quá nhiều thứ khiến hắn phải một phen nghiền ngẫm, nhưng đến cuối cùng thì vẫn không có một câu trả lời nào thích đáng. Thấy Baji cứ ba hồi thì nhíu mày ba hồi thì ngẩn ngơ khiến Takemichi khó hiểu mà nhanh chóng muốn ly khai khỏi bọn họ, liếc về phía của Chifuyu, Takemichi vừa muốn mở miệng nhưng nghĩ lại thì vẫn nên thôi, giữ khoảng cách với hắn cũng tốt, căn bản thì cả hai người bọn họ trước sau cũng chỉ là người qua đường. Takemichi đi vào phòng lưu trữ rồi đem túi xách cất đi, lúc này, một nhân vật nữa lại xuất hiện. Nhìn Rindou vận một thân áo quần thể thao đơn giản nhưng lại cực kì tôn dáng, Takemichi nhướn mày. Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa sao? Cá tính của Rindou cậu còn không hiểu? Nhanh chóng đi ra sau băng ghế nhựa trốn tránh, Takemichi phóng ra một đôi mắt cực kì phòng bị. Rindou là tên không có đạo đức lẫn liêm sỉ, nếu ở gần hắn nhất định cậu sẽ càng thảm hơn cái lần bị Draken cường bạo qua. ( Em nó nói đúng :)) Nhìn thái độ trốn tránh của Takemichi, Rindou cười nhạt một tiếng rồi đi đến gần hơn với cậu. Vừa mới đến hắn đã nghe stylist nói Takemichi đã đến thì kinh ngạc không thôi, cũng giống như đám người Baji, Rindou tuy không trực tiếp đi tìm nhưng cũng có sai người điều tra, chỉ tiếc là mọi thứ dường như đều bị người ta tính toán qua nên không dễ dàng gì thu được tin tức có lợi. Hơn nữa Ran đã cảnh cáo hắn đừng nên xen vào chuyện này quá nhiều, bởi vì người cắt đứt hoàn toàn đường dây của bọn họ là Sohara. Nhắm mắt cũng đoán được chuyện này liên quan đến Draken, thế nhưng thời điểm mà bọn họ tính tỉ tê với đám người kia hoặc Sanzu một chút thì Takemichi lại đột nhiên trở về. Cũng tốt, hắn cũng chỉ là hiếu kì đối với mối quan hệ mập mờ của Takemichi với Draken, còn có cả Sohara. Thật hiếm thấy, tuy Takemichi đã tỏ ra phòng bị với Rindou nhưng khi mắt thấy hắn tiến lại thì cậu cũng chỉ nhẹ nhàng né tránh, hoàn toàn không phản kháng kịch liệt hệt như lần đầu. Thái độ thay đổi chóng mặt của Takemichi tuy cũng khiến hắn ngờ vực nhưng như vậy chẳng phải rất tốt sao? "Takemichi!" Rindou tà tà gọi một tiếng, tay còn không quên ở trên thân thể cậu bồi hồi. Xúc cảm vẫn tốt như vậy, thế nhưng có một chuyện mà hắn đã âm thầm khẳng định khi nhìn thấy. Hôn ngân tuy đã nhạt dần nhưng vẫn còn những vết cắn mơ hồ ở trên cổ. Xem ra ba ngày qua Takemichi thật sự là ở nhà "dưỡng thương". Bất quá hắn không ngại lắm việc cậu có bị người ta thượng qua hay không, hắn chỉ tò mò nếu Sanzu biết thì sẽ có loại biểu cảm như thế nào đây? "Tôi hỏi cậu một câu nhé?" Nhoẻn miệng cười thật tươi, Rindou ở trên cổ áo của Takemichi vẽ một đường tròn đầy ý tứ. Ngờ vực quan sát hắn, Takemichi lơ đễnh nhìn ra phía cửa rồi chậm chạp gật đầu. Nhận được sự đồng ý của Takemichi, Rindou vui mừng ra mặt, ôm một tâm tư tò mò kéo cổ áo của cậu lên cao, hắn áp sát lại, khẽ hỏi nhỏ:"Cậu có phải bị Draken khai bao rồi không?" Một câu hỏi không thể nào trực tiếp hơn, Takemichi bị khơi lại kí ức muốn chôn vùi, tay trái âm thầm siết chặt. Không phải cậu tức giận, mà là cậu cảm thấy Rindou đang dùng một thái độ dửng dưng để nói ra vấn đề tế nhị không hơn không kém. Ngữ điệu này rõ ràng là muốn làm cậu bối rối, muốn thấy cậu vì cảm thấy nhục nhã mà tự hổ thẹn. Đã biết từ đầu ở trong đoàn phim này đều không phải người tốt, nhưng vô liêm sỉ như này thì cũng chỉ có mỗi mình hắn. Hít một hơi sâu, Takemichi khựng lại đôi chút rồi xem như chẳng có gì cười mỉm chi. "Nào có nha!" Takemichi dùng tay vẽ lại dưới yết hầu của hắn, miệng nhấp môi nói ra một câu không thể nào sốc hơn:"Tôi với Draken đúng là đã xảy ra quan hệ, nhưng tiếc quá, tôi là nằm trên." Hất tay của Rindou ra khỏi người mình, Takemichi nhướn mày một cái rồi lách người rời đi. Nhìn thấy Takemichi có ý định chuồn khỏi nơi này, Rindou nhanh mắt mà vội chụp tay cậu lại. Xém thì bị cậu ta lừa, vốn muốn mở miệng nói gì đó thì cổ tay của Rindou lại bị một người vừa mới xuất hiện cầm lại, ý đồ muốn hắn bỏ tay ra. Nghệch mặt nhìn lên người đàn ông cao lớn đang dùng một đôi mắt đe doạ để nhìn hắn, Rindou nhíu mày. South... Anh ta làm gì ở đây? "Bỏ ra." Lạnh giọng yêu cầu South nên hiểu rõ thân phận của mình, Rindou đem cánh tay rãnh rỗi còn lại cầm chặt vào cổ tay South. Thế nhưng cho dù cố gắng cũng không thể làm cánh tay hữu lực của South buông ra khỏi người của mình. Bị chọc cho muốn nổi trận lôi đình, Rindou quát lớn:"Tôi bảo anh bỏ ra, anh có biết bản thân đang làm gì không?" Im lặng nhìn Rindou, South chậm rãi mở miệng:"Tôi chỉ đang bảo vệ cậu ta khỏi những sinh vật nguy hiểm." Lời hắn thản nhiên như thể đang nghiêm túc đàm đạo một vấn đề nào đó, Takemichi đứng một bên cũng nhịn cười đến nỗi đau cả bụng. Hắn thì ra còn biết nói bóng nói gió, còn tưởng khúc gỗ này chỉ biết mặt nặng mày nhẹ với người khác thôi chứ. Dưới sự cưỡng ép của South, Rindou cho dù vạn lần không muốn cũng không thể tiếp tục giữ chặt tay của Takemichi. Được ban cho ân huệ, Takemichi chép miệng, thái độ tự tin đến độ muốn đấm vào mặt người nhìn. Xoa xoa cổ tay bị Rindou niết đến mức đỏ rần, Takemichi xoắn xuýt rồi theo gót South ra ngoài, tất nhiên trước đó còn không quên kháy khịa hắn một câu khó nghe. "Không tự lượng sức." Câu này là cậu thay mặt South lên tiếng, tất nhiên, Rindou cũng bị chọc cho một bụng hoả khí, hận không thể lập tức bổ nhào đến đối phương mà thoả sức phun trào.
Có một điều rất đáng sợ trong làng giải trí, đó là không chỉ riêng máy quay được người ta điều khiển mới tuỳ ý hoạt động mà còn có một loại máy quay được chạy bằng cơm, tin tức Takemichi và South ngay ngày đầu tiên đi làm đã dính chặt như sam rất nhanh đều được truyền miệng đến tai của mọi người. Draken cũng không ngoại lệ. Chiều hôm đó hắn nhận được tin nhắn cầu cứu của Melody rằng Takemichi đã đả thương cô rồi âm thầm tẩu thoát, ban đầu hắn cũng biết Takemichi sẽ không chịu ngồi yên, nhưng vấn đề là Melody bị cậu đánh rất nghiêm trọng, hiện tại cô vẫn đang được điều trị tại lầu 6 của bệnh viện, trạng thái vô cùng nguy kịch. Nghe được thông tin Takemichi đã đến đoàn phim thì từ bệnh viện, Draken đã phải lao vụt tới đó ngay lập tức. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Takemichi thì hắn đã tức giận không thôi, một buổi sáng bị Sohara tra khảo đến chuyện của Melody đều khiến hắn phiền lòng, nay cậu lại còn nhởn nhơ bên người khác như thế, quả thật cho dù người bình thường cũng sẽ bị bức cho đến điên. Đứng đối diện với Draken, Takemichi âm thầm thở dài. Đúng là cậu vẫn thật sợ hắn, cho dù có cảm nhận được South đang ở bên cạnh thì cậu sợ vẫn là sợ. Khẽ trốn sau lưng của South, Takemichi bĩu môi nhìn Draken đang hằng hộc trừng mắt với cậu. "Takemichi, em qua đây..." Cố trấn an bản thân bình tĩnh, Draken nhẹ nhàng đưa tay ra, chính hắn cũng đã vô cùng hối hận vì đã tổn thương cậu, thế nhưng việc duy nhất mà hắn nghĩ đến cũng chỉ là muốn bù đắp mà thôi. "Anh mơ à? Khó lắm tôi mới trốn ra được, dễ gì tôi tự chạy qua." Takemichi nói xong cũng tự cảm thấy Draken khó hiểu, làm gì có chuyện cậu tự đi tìm kẻ đã cường bạo mình chứ? Chẳng lẽ lại có người tự tìm ngược đãi sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]