"Mikey...tôi biết là anh đang xúc động nhưng nếu anh còn đè tôi thêm một giây nào nữa thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi mất..."
Bị câu nói của Takemichi làm cho giật mình, Mikey từ trong niềm vui sướng thoát ra rồi đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy cậu.
Nhìn thấy chiếc áo trắng ban đầu đã bị nhuốm thành một mảng đỏ tươi, hắn sửng sốt:"Bị từ khi nào?"
Còn hỏi cậu, không phải là nhờ ơn ai đó sao?
Dưới sự nâng đỡ của Mikey, Takemichi không thèm đôi co mà bắt đầu di chuyển ra ngoài phòng khách.
Cẩn cẩn thận thận đem băng gạc tháo ra rồi sát trùng, mắt thấy miệng vết thương đã rách ra, vết máu còn có phần bị sẫm lại vì khô khiến hắn nhất thời nhíu mày.
Hôm qua bác sĩ chẳng phải nói qua ngày hôm sau sẽ tốt lên sao, đúng là lừa người.
Nhẹ nhàng chạm vào bụng cậu, Mikey hơi cong môi mà lo lắng hỏi.
"Takemichi, em còn đau không?"
Lắc lắc đầu, Takemichi trả lời.
"Không có."
Cúi xuống nhìn chiếc bụng phẳng lì đã được người ta tỉ mỉ băng bó, Takemichi đối với tay nghề của hắn âm thầm ngưỡng mộ.
Ngẩng đầu nhìn lên, cậu thẳng táp đối diện với đôi mắt của Mikey, e ngại mở miệng.
"Này, vừa rồi anh đến xin đạo diễn...thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi?"
Lặp lại lời nói của Takemichi, Mikey trầm ngâm một hồi lâu, tựa hồ đang suy nghĩ.
"Tôi nghĩ ngoại trừ việc bị Sanzu, Hakkai, Baji, Chifuyu trừng mắt to nhỏ cùng Draken, Rindou, Kakuchou, anh Shin kinh ngạc không ít thì không có việc gì."
Hiếm khi lại nở một nụ cười chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alltakemichi-do-nghiep-du-cau-muon-an-don-sao/1032382/chuong-128.html