Sau khi Takemichi rời đi, Draken hiếm khi không nhịn được "phốc" một cái.
Hắn che miệng mà run run cười.
"Thế nào ra ngoài mà có thể chứng kiến được cảnh này chứ, cậu ta cũng thật tài tình, rõ ràng bản thân là người đáng thương lại không muốn cho người khác được thoải mái."
"Không ai để ý sao? Thậm chí ban nhạc cũng như đang cổ vũ cho lời nói của cậu ta vậy."
Mitsuya đưa mắt nhìn vào ban nhạc vẫn còn dây dưa đánh một đoạn nhạc phổ có giai điệu u buồn đến đáng thương, phải nói từ lúc người kia bước vào thì mọi thứ đã trở nên kì quái.
Mở đầu bằng một bữa ăn hoành tráng còn không nói đi, đã thế còn kết thúc bằng tấm chi phiếu.
Thật sự không thể hiểu nổi.
Nhìn một bàn ngoại trừ rượu đã cạn thì thức ăn dù chỉ một món cũng chưa được động vào, Mikey miễn cưỡng cười một cái, sau đó lại là người đứng dậy đầu tiên.
"Rượu cũng đã hết, thôi thì tạm biệt ở đây, hẹn mai gặp lại."
Rõ ràng đã có ý định ly khai từ trước nhưng vì một số sự việc nên phải ở lại, bây giờ kịch cũng đã xem, người cũng đã đi, tất nhiên ai trong bọn họ cũng muốn tạm biệt để trở về.
Takemichi vừa bước ra khỏi CLUB thì đã không nhịn được mà thở dài.
"Mình nhớ Kei không có thói quen đem theo tiền mặt phải không ta..."
Trước khi rời đi, Takemichi đã rất chu đáo mà dặn dò phục vụ hãy tính mọi chi phí trên người ở đằng kia, còn rất tỉ mỉ chỉ cách ăn nói sao cho hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alltakemichi-do-nghiep-du-cau-muon-an-don-sao/1032284/chuong-30.html