Tokyo 19 p.m.
Đem tấm ảnh cất vào hộp như chưa từng có gì xảy ra.
Takemichi đem áo khoác mặc vào, mắt nhìn thấy sự lo lắng hiện hữu trên gương mặt của mọi người khiến cậu bật cười:"Làm gì mà căng thẳng vậy?"
Kazushi đi đến mà nhẹ nắm lấy tay cậu, y lo lắng.
"Tụi tao không nên đi lục lọi xung quanh như vậy, mày có phải rất giận không?"
Giận sao?
Nếu không có bọn họ thì không biết bao giờ cậu mới biết cái sự thật tàn nhẫn này.
Khẽ vỗ vào tay Kazushi, cậu lách người mà đứng đối diện Takuya, ánh mắt kiên định.
"Ở nhà giúp tao đem tất cả những vật dụng sinh hoạt vứt hết, gra giường cũng đem đốt đi, tóm lại những gì tụi mày cảm thấy liên quan đến tao thì bằng cách nào cũng được, tóm lại phải triệt tiêu hết, chỉ không đụng đến căn phòng này thôi."
Takemichi đưa tay chỉ vào căn phòng của Kei,
sau đó nói tiếp.
"Tao đi có việc, lát tao về rồi chúng ta đi chỗ khác."
Nhìn vào sự tuyệt tình của Takemichi, Takuya đại khái hiểu được người trong bức ảnh là ai, gật đầu, Takuya hơi vòng tay lên mà ôm choàng lấy cậu.
"Đi sớm về sớm!"
Takemichi gật đầu.
"Ừm!"
Đóng cửa nhà lại, Takemichi cầm điện thoại lên, nhìn vào dãy số quen thuộc mà đã lâu rồi không được nhìn thấy, Takemichi chậm rãi mà nhẩm lại những con số như một thói quen, sau đó lại đưa tay bấm gọi.
Tiếng chuông điện thoại reo đến giây thứ 30 mới có người nhấc máy.
Cầm điện thoại trên tay, nhìn vào số giây đang chạy nhưng đầu dây bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alltakemichi-do-nghiep-du-cau-muon-an-don-sao/1032281/chuong-27.html