Buổi tối ở Vân Trung môn phái luôn rất âm u và vắng lặng nhưng ở một số nơi nhất định thì đèn đuốc lại được thắp sáng thâu đêm và nơi em đang trị thương cũng là một ví dụ.
Mikey đẩy cửa phòng của mình ra rồi đi đến bên cầu nhỏ để ngắm cảnh. Mikey tự ngắm mình dưới nước rồi thả một ít thức ăn cho cá xuống dưới nước khiến những đóa hoa đăng nhẹ nhàng bị cá đẩy ra, dung nhan diễm lệ của thiếu niên phản chiếu dưới nước vì thế mà cũng bị vặn vẹo theo đuôi cá.
Đầu óc của Mikey bây giờ chính là một mảnh hỗn loạn, em chỉ nhớ rằng bản thân cùng với Sanzu đi đến vùng biển băng giá sau đó là bị một ai đó bắt đi còn về dung mạo và tính cách của người đó Mikey lại chẳng thể nào nhớ được.
"Giờ này còn chưa đi ngủ, mày không sợ bị ma quỷ bắt đi à ?"
Em xoay đầu nhìn Izana đang chắp tay sau lưng và đứng nhìn mình, mái tóc màu bạch kim chói mắt trong đêm tối không khiến cho em có đủ cảm xúc, em chớp chớp mắt rồi sau đó phủi nhẹ hai tay cho bớt đi vụn thức ăn. Izana trầm mặt đến bên cạnh em rồi sau đó cùng em nhìn xuống mặt nước ngập tràn hoa đăng đang tỏa sáng.
Đây chính là đặc điểm riêng của Vân Trung môn phái, người ta nói rằng khi chưởng môn đầu tiên kết hôn với vị thanh mai nhà mình thì ái nhân của kẻ đó đã nói rằng muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy hoa đăng trôi nổi trên mặt nước. Chưởng môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/allmikey-mau-di-nang-va-em/1043467/chuong-107.html