Dạo này cứ lúc nào nhìn thấy Leo là tim em lại nhảy dựng lên như đang bị bệnh vậy, hai mắt hoa lên, hơi thở thì gấp gáp, đến cả mặt mũi cũng đỏ hết lên, theo Baji từng bảo thì đây là triệu chứng khi nhìn thấy giáo viên mà mình cực kỳ sợ.
Nhưng em đâu có sợ thầy đâu mà ngược lại còn thích thầy lắm. Thầy đối xử với em tốt lắm, cho em ăn ngon, cho em mặc ấm rồi còn cho em đi chơi,..... lâu lâu thầy lên cơn là lại đối xử với em như con nít nên khiến em rất sầu não.
"Thầy này."
"Ừ ?"
"Đừng đối xử với con như trẻ con được không ?"
"Không nha con."
Leo vỗ đầu em rồi xoay người đi ra ngoài, em chạm tay lên đầu rồi ngơ ngác nhìn áo choàng của thầy bay lên một đường cong tuyệt đẹp. Armani gọi em gần chết em mới buồn bực nắm lấy tay cô.
"Em sao thế Mikey ?"
"Thầy đúng là đồ ngốc."
".... Giờ em mới nhận ra à ?"
Em rầu rĩ gật đầu rồi đi về phòng, trong 2 năm này vì để đúng với phong tục của người cá cho nên em nuôi tóc mình dài đến tận thắt lưng, Armani rất thích chải tóc cho em nên vẫn thường xuyên kêu em ngồi xuống để làm tóc cho em.
Cô lấy lược chải tóc cho em, trong miệng lẩm bẩm một bài hát về tình yêu đôi lứa, em ngồi nghe nàng hát rồi sau đó bó gối nhìn về phía xa xăm. Em ở đây cũng đã 2 năm rồi, không biết mọi người ở Kantou có khỏe không ?
"Sao thế Mikey ?"
Armani
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/allmikey-mau-di-nang-va-em/1043372/chuong-16.html