"Tetsu-kun ~~~ Tetsu-kun Tetsu-kun ~~~" Cùng với này thanh âm trong vắt, thiếu nữ tóc hồng hưng phấn ôm lấy Kuroko. "Chào cậu, bạn học Momoi." Bởi vì trong tay còn bưng trà, Kuroko mỗi tiếng nói cử động đều cực kỳ cẩn thận. May mà động tác của Momoi không quá mạnh, nếu không... "Tetsu-kun, đã lâu không thấy cậu ~ vì sao không liên lạc với tớ chứ? Muốn tìm cũng tìm không thấy." "Xin lỗi, Momoi." Momoi Satsuki cảm thấy mỹ mãn khi cùng người mình thích nói chuyện với nhau, Aomine, Kise hai người biểu tình bất mãn. Hai người từng người lôi kéo một chiếc vali to đùng, trong tay còn phải xách túi lớn túi nhỏ, tuy rằng thời tiết mát lạnh, nhưng bọn hắn đều đã mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc. "Nữ sinh" đúng là sinh vật cường đại! Rõ ràng chỉ đi du lịch ít ngày, Momoi lại giống như chuyển nhà. Aomine và Kise nặng nhọc xách hành lý của cô nàng từ dưới chân núi leo lên. Lại nhìn thấy Kuroko đang chuẩn bị trà đem đi, biết rõ chuẩn bị cho ai, hai người càng thêm không vui, tưởng tượng đến cảnh Akashi và Midorima ở trong phòng nhàn nhã một bên phẩm trà một bên nói chuyện gì đó, hơn nữa không cần hoài nghi Murasakibara tuyệt đối là nằm trên mặt đất ăn các loại đồ ăn vặt, nhìn lại hai người bọn họ hiện tại mệt đến không ra hình người, Aomine và Kise muốn hô to một tiếng: Dựa vào cái gì a!!! "Tetsu-kun thật là, đi nghỉ phép sao không gọi tớ nữa?Tớ cũng muốn cùng Tetsu-kun đi chơi ~" Hoàn toàn làm lơ hai người đang âm trầm sắc mặt, Momoi nhìn thiếu niên trước mắt vẫn như cũ bình tĩnh nhẹ nhàng. "Xin lỗi, Momoi. Là Akashi-kun nhất thời nảy ra ý...." Kuroko chân thành nói, "Nhưng mà, hiện tại cậu có thể tới đây thì tốt quá rồi." Nhiều thêm người cậu có thể tránh cùng Akashi-kun đơn độc ở chung. "A?!" Tetsu-kun...... Đây là có ý gì?" Bởi vì những lời này, Momoi đỏ mặt, cô ngượng ngùng dời đi tầm mắt, không dám nhìn thẳng Kuroko, " Tetsu-kun...... Làm gì đột nhiên nói như vậy......" Thật là niềm vui ngoài ý muốn nha, đối với một nữ sinh đang trong thời kỳ thanh xuân khao khát tình yêu, không có gì hạnh phúc hơn khi nghe được người mình thích nói rằng thật tốt khi mình đến. Đối mặt với nữ sinh đang thả hồn ngượng ngùng, Kuroko ngốc ngốc chả hiểu ra sao, cậu chỉ cảm thấy bạn Momoi làm sao thế nhỉ? Thiếu niên đúng là không hiểu được tâm tình nữ sinh hay là vì đã từng trải qua chuyện này nên cậu ấy lựa chọn giả ngu... "Momoi, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào đi thôi." Kuroko nhìn trà còn nóng hổi, mở miệng nói. ở bên ngoài lâu sẽ khiến trà lạnh, đến lúc đó bị ác ma đội trưởng nào đó coi đây là cái cớ làm khó dễ cậu...... Hừ. Sẽ không để loại chuyện này phát sinh! "Đi thôi." Nhìn Kuroko cẩn thận săn sóc, Momoi vui vẻ cười rộ lên, vội vàng đuổi kịp Kuroko vào nhà, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, cô quay đầu hô lớn: "Dai-chan! Ki-chan! Các cậu thật chậm chạp, còn không nhanh lên đi!" Vì thế, Aomine và Kise lại lần nữa đối với thế giới không công bằng sinh ra oán niệm thật sâu! "Akashi-kun, trà chuẩn bị tốt. Còn có Momoi đã tới rồi." "Làm phiền cậu rồi, Tetsuya." Akashi vừa lòng mà nâng chung trà lên nhấp nhẹ một ngụm, "Satsuki, vất vả. cậu đi xa như vậy." "Akashi-kun khách khí rồi, tớ rất vui lòng tới ~" Đối với Kuroko rốt cuộc hai tay trống trơn, Momoi lại một lần tấn công dùng sức ôm lấy cậu. Akashi nhìn thoáng qua Kuroko vẫn mặt than như cũ, lại uống một ngụm trà. "A ——" "A ——" Sau khi vào phòng, Aomine và Kise tê liệt mệt mỏi nằm xuống trên mặt đất kêu rên. Hai người toát ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Không phải chỉ là hỗ trợ mang vác đồ sao, đến mức này à. Midorima cũng đang uống trà khinh bỉ hừ lạnh. "Ồ, người đã đến đông đủ." Lúc này, Akashi buông chén trà xuống, liếc mắt đảo qua, đem mỗi người đều nhìn một lần. "Aka-chin, cậu...... Sa-chin, cũng gọi tới,...... Đây là...... Muốn làm cái gì?" "Atsushi, không được vừa ăn vừa nói chuyện." Akashi bình thản nói, "Làm cái gì? Không phải rất đơn giản sao, đội ngũ muốn huấn luyện, là không thể thiếu quản lý đúng không?" "Huấn luyện?" Nằm xuống đất không dậy nổi, Aomine, Kise giật mình, có loại dự cảm không tốt...... "A, đây là đương nhiên. Các cậu đều quá thả lỏng,đến lúc tập trung huấn luyện." Akashi hơi hơi mỉm cười, "Cho rằng lấy được quán quân một giải liền có thể kê cao gối mà ngủ? có loại suy nghĩ này các cậu quá nông cạn! Mục tiêu của chúng ta, không ngừng ở giải đấu này! Chuyện quan trọng nhất, cũng không phải giành quán quân!" Akashi ý vị thâm trường nhìn về phía Kuroko còn đang bị Momoi quấn lấy. "Nếu đều đã tới đây, vậy làm một ít chuyện cần làm đi." "Tetsuya." Không để ý tới hai tên kia thê thảm, Akashi mở miệng kêu một tiếng. "Tớ đây, Akashi-kun." "Satsuki vừa tới, không quen thuộc nơi này. Cậu dắt cậu ấy đi dạo một chút đi." Akashi-kun có ý gì? Kuroko không cho rằng chỉ đơn giản là đi dạo mà thôi, hoàn toàn không rõ Akashi-kun suy nghĩ cái gì. "Hả?" Không kịp phản ứng lại, Momoi ngây ngẩn người, cái gì cái gì? Akashi-kun nói Tetu-kun...... đưa mình đi dạo? Hạnh phúc tới thật bất ngờ! ....... "Cố ý để Kuroko tạm thời rời đi, có thể đem kế hoạch của cậu nói ra rồi, Akashi." Ánh mắt xuyên qua thấu kính dừng ở bóng dáng đã đi xa, Midorima nhàn nhạt mở miệng. "Không hổ là Shintarou." Xem ra Akashi cũng không tính toán che giấu, hắn đem nhóm kỳ tích tụ tập cùng nhau, sau đó phun ra một câu: "Trước đó, các cậu có ai từng tới nơi này chưa" Đúng như dự kiến, tất cả mọi người đều đưa ra đáp án: "Chưa từng." "Như vậy......" Cố tình kéo dài ngữ điệu, Akashi chậm rãi nói, "Đối với cái này khách sạn, có cảm thấy có điểm quen thuộc không?" Nghe hắn nhắc tới như vậy, nhóm kỳ tích mới bắt đầu đem lực chú ý chuyển dời đến khách sạn, thời điểm mới đến đều một lòng nhào vào Kuroko nên chẳng ai sẽ chú ý tới cái khách sạn này. Cẩn thận quan sát, lúc sau mới phát hiện......Nơi này, thật đúng là có một chút quen mắt. Chẳng lẽ khi còn nhỏ đã tới nhưng ấn tượng không sâu cho nên lúc trưởng thành thì quên? Phòng này, bao gồm trong một góc mỗi một cái đồ vật đều không thể tưởng tượng được mà cho người ta cảm giác giống như đã từng trải qua. Chính là dù tìm kiếm như thế nào ở trong đầu đều tìm không thấy hồi ức naò có nơi này. Là do bọn họ xuất hiện ảo giác hay là...... Ký ức xuất hiện vấn đề? Chúng ta...... Rốt cuộc quên mất cái gì? Sắc mặt nhóm kỳ tích đều không khỏi nghiêm túc lên. "Akashi,là sao?" Midorima nhíu mày, nếu Akashi đã nói như vậy, chứng minh hắn đã có ý tưởng, cho nên mấy người bọn họ còn ở trong lòng rối rắm cái rắm. "Khoảng thời gian trước tôi nghe Tetsuya nói, các cậu đều muốn mang cậu ấy đi Teiko?" Akashi thản nhiên nói làm người ta đoán không được thái độ của hắn là như thế nào. "Đúng vậy." Kise dẫn đầu trả lời. "Không được sao?" Aomine ngồi dậy. "Đúng..." Murasakibara lười biếng nói một câu. Midorima không nói gì, chỉ đẩy đẩy mắt kính. "Là do giấc mộng kia...." Akashi đem biểu cảm biến hóa của bốn người nhìn rõ ràng, "Thời điểm sau mùa đông, đúng không?" Tất cả mọi người không thể tin trừng lớn hai mắt. Không sai! Trong mộng "Thế Hệ Kì Tích" sau khi Seirin lấy được quán quân giải mùa đông, ước hẹn cùng đi nghỉ ngơi..... Đúng là nơi này rồi! Ở trong mộng xuất hiện khách sạn giống nhau như đúc với bây giờ, khó trách sẽ cảm thấy quen thuộc! Đúng là bởi vì ở trong mộng, cho nên tỉnh lại bọn họ mới có thể như thế lo lắng, mới có thể không màng tất cả mà chạy đi tìm Kuroko, muốn đem cậu đưa tới Teiko, chỉ vì cho cậu ấy một hứa hẹn "Sẽ không rời đi", không muốn làm cậu ấy sợ hãi, bất an. "Này...... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Midorima nỗ lực duy trì giọng nói bình thường. "Còn phải nói sao?" Akashi nhếch khóe miệng, đồng tử dị sắc lóe lên nguy hiểm, "Đương nhiên là...... Tới lúc biết đáp án rồi." ...... Tuy khách sạn không lớn, nhưng đi dạo một vòng, vẫn sẽ cảm thấy hơi mệt mỏi. Cho nên không bằng liền trở lại phòng, trợ giúp người vừa mới đến là Momoi sắp xếp hành lý. Làm Kuroko không nghĩ tới chính là...... xếp một đống "Trang bị" của nữ sinh cũng tiêu hao không ít sức lực cùng thời gian! Đây là "Nữ sinh" sao? Thật lợi hại a. "Tetsu-kun, cảm ơn cậu." Kuroko đang định rời đi, Momoi chân thành tỏ vẻ cảm tạ. "Momoi, đây là việc tớ nên làm, một chút việc nhỏ mà thôi, không cần khách khí." "Không chỉ là chuyện này..." Nhìn thiếu niên trước mắt, Momoi cười nói, "Tetsu-kun còn nhớ rõ ước định của chúng ta không?" "Nhớ rõ." Kuroko nghiêm túc trả lời. Chiều hôm đó cậu đưa Momoi về trường học đã đáp ứng thiếu nữ, sẽ làm cho cô lại lần nữa nhìn thấy tên da đen nào đó tự luyến vui vẻ cười khi chơi bóng rổ. "Tetsu-kun, cảm ơn cậu." Momoi nở nụ cười phát ra từ nội tâm, cẩn thận quan sát không khó phát hiện, trong mắt cô ẩn ẩn có nước mắt dao động. "Trận chung kết vừa rồi mọi người thi đấu rất nghiêm túc, cười đặc biệt vui vẻ. Cảm ơn cậu!" Lúc Momoi phát hiện bạn trúc mã làm người đau đầu không hề đi huấn luyện mà chỉ chạy tới sân thượng ngủ,đột nhiên trở lại sân vận động số 4 cùng mọi người luyện bóng, trời biết nội tâm cô nàng cỡ nào vui mừng cùng kích động, chẳng sợ tên da đen trước sau như một càn rỡ không ngừng khiêu khích thành viên cấp thấp, nhưng Momoi biết, hắn hiện tại đánh bóng rổ là có ý nghĩa. Không chỉ là Aomine, tất cả mọi người không hề vì thắng lợi mà chết lặng máy móc chơi bóng, tuy rằng Momoi không biết vì sao, nhưng dựa vào trực giác của nữ sinh cô có thể cảm nhận được...... Nhóm kỳ tích chơi bóng rổ có mục tiêu, mục tiêu này có lẽ có quan hệ với Tetsu-kun. Nghe được Momoi nói vậy, cũng rõ ràng nhóm kỳ tích có thay đổi, Kuroko cũng cảm thấy cao hứng giống cô. "Tetsu-kun, có thể quen biết cậu thật sự là quá tốt." Trong mắt Momoi tràn đầy ý cười, "Nhưng mà.....nếu cậu ở Teiko thì càng tốt hơn." Nếu như thế nhóm kỳ tích nhất định có thể cùng nhau học tập, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau làm rất nhiều chuyện. "Không biết sao, tớ cảm thấy Tetsu-kun hẳn là nên ở Teiko mới đúng." Momoi không phát hiện, ý cười nhợt nhạt của Kuroko bắt đầu trở nên cứng đờ, đồng tử màu lam cũng từ từ trầm lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]