"Akashi-kun?"
Kuroko nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi. Tình huống hiện tại quá nguy hiểm. Nếu nói rằng những lời đó là do cậu nói mớ thì thật miễn cưỡng vớ vẩn. Nhưng có khi họ chỉ nghe được một ít thông tin trong đó, cậu hẳn có thể tạm thời qua loa lấy đại một cái cớ nhỉ? Kuroko vận dụng hết chất xám trong não để duy nghĩ.
"Thật...thật ra, chuyện kia tớ cũng không biết."
"Kurokocchi đừng như vậy", Kise vươn tay xoa xoa hai má mềm mại của cậu, đau lòng nói, "Đừng cho rằng bản thân mạnh mẽ, cậu hoàn toàn có thể tin tưởng bọn tớ."
Kuroko nghẹn lại những lời vốn đã chuẩn bị, thứ cảm xúc không tên lén lút tản ra.
"Kurochin, chúng tớ đã biết hết rồi" Hiếm khi không bỏ gì vào miệng nhai, Murasakibara đắc ý cười.
Hả??? Kuroko sửng sốt, biết rồi??? Biết cái gì??? Biết chuyện của cậu sao? Không thể nào!
Nhóm thế hệ kỳ tích nhất trí cùng nhau gật đầu.
Thấy dáng vẻ nghi ngờ của Kuroko, Akashi thầm tự hỏi trong đầu, hắn tính toán dùng sự thật để nói chuyện. Thay vì cưỡng ép Kuroko nói ra hết, hai bên sẽ thẳng thắn trao đổi thì tốt hơn và Kuroko bớt khó xử.
"Tetsuya, cậu có nhớ rõ tôi tìm được cậu thế nào không?"
"Có" Kuroko trả lời rất nhanh.
"Cậu không cảm thấy kỳ lạ à? Về chuyện 5 người chúng tôi biết đến sự tồn tại của cậu dù cậu không hề xuất hiện suốt quãng thời gian đó."
"Cái này...." Vô nghĩa, sao có thể không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/allkuro-chiec-bong-that-lac/2833987/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.