Jesica nằm trong bóng tối lắng nghe hơi thở đều đều của Nikolas khi anh ngủ, và cơ thể cô co lại khi anh cử động, tay anh chạm vào ngực cô. Chầm chậm, sợ đánh thức anh dậy, cô rời khỏi vòng tay anh và ra khỏi giường. Cô chỉ không thể nằm bên cạnh anh khi mọi sợi dây thần kinh trong mình la hét đòi giải thoát; cô đi dạo, cố gắng bình tĩnh lại và sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn của cô.
Cô lặng lẽ mặc lại quần áo đã bị quăng đi và theo cánh cửa trượt ra ngoài hiên. Bàn chân trần của cô không gây ra tiếng động nào khi cô đi chậm dọc theo hiên nhà, nhìn vào ánh sáng mờ ảo của những con sóng khi chúng táp vào những hòn đá. Bãi biển cuốn hút cô; cô có thể đi dạo xuống đó mà không liều lĩnh đánh thức bất kỳ ai, mặc dù cô nghi ngờ bây giờ có ai đó vẫn còn thức.
Giờ đã sắp đến lúc bình minh; hoặc có lẽ không phải thế, nhưng dường như cô đã ở hàng giờ trên giường với Nikolas.
Sự chán chường đè nặng lên vai cô như một tảng đá. Thật ngu ngốc và khờ khạo khi cô nghĩ cô có thể kiểm soát được Nikolas dù chỉ trong giây lát. Nếu anh yêu cô, có lẽ có thể có chuyện đó, nhưng sự thật là Nikolas không có cảm giác gì với cô ngoại trừ ham muốn, và bây giờ cô phải sống với suy nghĩ đó.
Cô đi chầm chậm dọc theo mép của vách đá, tìm kiếm một con đường nhỏ rải đá dẫn xuống bãi biển, và khi cô tìm thấy nó, cô bắt đầu cẩn thận xuống dốc, ý thức rõ sự nguy hiểm của những viên đá trơn nhẵn dọc theo con đường nhỏ. Cô đến bãi biển và nhận ra rằng chỉ có dải cát trắng phía trên dòng thủy triều và rằng những con sóng đang đến làm ướt gót chân cô khi cô đi dạo. Thủy triều chắc hẳn đang đến, cô lơ đãng nghĩ; cô phải đế ý nó và leo lên trước khi nước quá sâu.
Chỉ trong một lát cô đã đẩy lùi những suy nghĩ về Nikolas, nhưng bây giờ chúng đã quay trở lại, tấn công vào tâm trí mệt mỏi của cô giống như mồi của lũ chim. Cô đã đánh cuộc bằng hạnh phúc của mình trong trận chiến với anh và cô đã thua. Cô đã trao trinh tiết của cô cho một người đàn ông không hề yêu cô, trao đi tất cả mà chẳng để làm gì. Không gì cả! Trong đêm tối, những giờ hoang dại của đêm vừa qua đã đánh vào ý thức của cô rằng cô không đạt được gì cả, và anh thì có được mọi thứ. Anh chỉ muốn sự giải phóng mà anh có thể tìm thấy nơi cơ thể cô, không phải trinh tiết hay tình yêu của cô. Cô có cảm giác như bị lợi dụng, mất thể diện, và điều cay đắng nhất trong tất cả chuyện đó là cô sẽ phải chịu đựng nó. Anh chưa từng cho phép cô rời khỏi anh. Cô đã biết được từ cái giá phải trả của cô là lòng nhân từ không là một phần tính cách của Nikolas.
Cô gần như nghẹt thở vì sự khổ sở của mình. Đó chắc chắn không giống như cô đã tưởng tượng. Có lẽ nếu Nikolas dịu dàng, yêu quý và thoải mái với cô, cô sẽ không cảm thấy bị sốc và đau đớn như lúc này. Hoặc có lẽ nếu anh không quá thất vọng, nếu anh không quá say như vậy, anh sẽ kiên trì hơn, có thể đối mặt với sự hoảng sợ của cô tốt hơn. Nếu, và nếu! Cô cố gắng tha thứ cho anh bằng cách tự nhủ rằng anh đã mất hết kiểm soát; cô tự nói với bản thân không ngừng rằng đó là lỗi của riêng cô; cô lẽ ra nên nói với anh trước đó. Nhưng sau một ngày với nỗi đau xé lòng và sự bất hạnh, quá nhiều để cô có thể chịu đựng tất cả ngay lúc này.
Một con sóng bất ngờ bắn tóe lên đầu gối cô và đó là cái bắt đầu cho những gì cô thấy. Thủy triều vẫn đang đến, và con đường là một lối đi dài xuống bãi biển. Quyết định rằng leo lên những tảng đá dễ dàng hơn là chống lại thủy triều, cô leo lên trên những tảng đá lởm chởm tạo thành lối đi dẫn tới bãi cát và bắt đầu leo lên trên. Cô phải chú ý đến từng bước chân, vì ánh trăng đã phản bội, làm cho cô đánh giá sai khoảng cách. Một vài lần cô trượt chân, mặc dù đã đế ý rất cẩn thận, nhưng cô vẫn kiên trì và cuối cùng, khi cô nhìn lên, cô thấy rằng mình còn cách lối đi có một vài fit.
Nhẹ nhõm cô tiến thẳng và bước đến một hòn đá phẳng; nhưng hòn đá đã bị lở và cô làm cho nó trượt xuống, làm tung tóe nước. Trong một lúc cô loạng choạng, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng một viên đá khác trượt dưới chân cô và với tiếng hét cô ngã sang một bên. Đầu cô va vào một tảng đá và ngay lúc đó cô cảm thấy buồn nôn; chỉ có bản năng giúp cô bám chặt vào những tảng đá, cố gắng giữ lấy bản thân trước khi ngã xuống thấp hơn. Tay cô làm cho những hòn đá khác bật tung ra và cô ngã một cách đau đớn, những viên đá rơi xuống người cô và làm những viên khác bị bật ra theo chúng. Cô đã mở đầu cho vụ lở đá và chúng rơi xuống người cô.
Khi một loạt mưa đá đã dừng lại, cô ngẩng đầu lên và hổn hển khó nhọc, không chắc chuyện gì đã xảy ra. Đầu cô đã đập mạnh đáng báo động, và khi cô đặt tay lên trên, cô cảm thấy có một chỗ nhanh chóng sưng phồng lên dưới tóc cô. Ít nhất cô không bị chảy máu, cũng như cô có thể nói được, và cô không rơi xuống nước. Cô ngồi một lúc cố gắng làm cho những hình ảnh lòng vòng trong mắt đứng yên và cơn buồn nôn đang chờ chực thốc lên. Cơn buồn nôn đã thắng, và cô nôn ọe một cách vô ích, nhưng sau đó cô không cảm thấy khá hơn. Cô chầm chậm nhận ra rằng cô chắc hẳn đã đập đầu cô mạnh hơn cô đã nghĩ lúc đầu, và những ngón tay sờ nắn khắp nơi cho cô biết là vết sưng phồng đó giờ đã gần như nửa đầu cô. Cô bắt đầu run lên một cách không kiểm soát được.
Cô sẽ không thể nào thấy khá hơn nếu cứ ngồi ở đây; cô cần đến được ngôi biệt thự và đánh thức ai đó để đi gọi bác sĩ. Cô cố gắng đứng dậy và rên rỉ to vì vết thương trên đầu. Chân cô cứng đờ; không muốn di chuyển. Cô cố thử đứng dậy lần nữa, cho tới khi một hòn đá rời ra vì nỗ lực của cô thì cô mới nhận ra là có một hòn đá đang đè lên chân cô.
À, không ghi ngờ gì là cô không thể đứng lên được, cô yếu ớt tự nhủ, đẩy hòn đá ra. Cô có thể dịch chuyển một số chúng mặc dù cơn chóng mặt khiến cho cô muốn đặt đầu xuống và nghỉ ngơi, và cô đẩy chúng xuống mặt biển đang nỏi sóng chỉ cách cô có vài fit bên dưới.
Nhưng một vài hòn quá nặng, hai cẳng chân cô như bị gắn xuống mặt đất một cách chắc chắn. Cô đã tạo ra một vụ hỗn loạn khi đi dạo giữa đêm khuya, chỉ ngay sau khi cô đã tạo ra một cuộc hôn nhân lộn xộn; dường như cô chẳng thể làm điều gì đúng cả! Bất lực, cô bắt đầu cười, nhưng điều đó làm cô đau đầu nên cô dừng lại.
Cô thử hét lên, biết rằng không ai có thể nghe thấy tiếng cô bởi tiếng thủy triều, đặc biệt là khi cô đã đi quá xa khu biệt thự, và la hét làm cô đau đầu thậm chí còn tồi tệ hơn khi cô cười. Cô im lặng gục xuống và quay đầu lại nhìn lên hai mặt trăng đang lười biếng đu đưa trên bầu trời. Hai mặt trăng. Mọi thứ đều là hai.
Một con sóng đánh thẳng vào mặt cô và nó làm cô mất cảm giác trong giây lát. Thủy triều vẫn đang lên. Ở đây thủy triều có thể lên cao bao nhiêu? Cô không thể nhớ để ý đến nó. Phải chăng giờ nó đã lên rất cao rồi? Phải chăng nước sẽ nhanh chóng bắt đầu rút xuống chứ? Mỉm cười yếu ớt cô tựa lên hai cánh tay khoanh tròn trước gối và hạ cái đầu đã bị đập mạnh ấy xuống.
Một lúc lâu sau cô bị đánh thức bởi tiếng ai đó hét gọi tên cô. Thật kỳ cục, cô không thể ngẩng đầu lên, nhưng cô mở mắt ra và nhìn xuyên qua tia sáng xám mờ của buổi bình minh, cố gắng nhìn xem ai gọi mình. Cô lạnh, rất lạnh, và cô đau đớn khi mở mắt ra. Với một tiếng thở dài, cô nhắm mắt lại. Tiếng gọi lại vang lên, và bây giờ giọng nói như nghẹn lại. Có lẽ ai đó bị thương và cần giúp đỡ. Lấy hết sức bình sinh, cô cố gắng ngồi thẳng dậy và cơn đau bùng lên trong đầu khiến cô lảo đảo chìm vào trong căn hầm tối tăm.
Ác mộng làm cô đau khổ. Một con quỷ mắt đen cứ cúi xuống phía cô, làm cô đau đớn, và cô la hét và cố gắng đầy nó ra xa cô, nhưng nó vẫn quay lại khi cô ít mong chờ nhất. Cô muốn Nikolas, anh sẽ không cho con quỷ làm cô bị đau, nhưng sau đó cô nhớ ra Nikolas không hề yêu cô và cô biết cô phải chiến đấu một mình. Cô có một vết thương ở trên đầu, ở chân làm cô đau nhói như dao đâm mỗi khi cô thử đẩy con quỷ ra xa. Thỉnh thoảng cô kêu la yếu ớt với bản thân, tự hỏi khi nào thì nó kết thúc và liệu có ai đó sẽ giúp cô.
Dần dần cô nhận ra mình đang ở bệnh viện. Cô nhận biết cái mùi, âm thanh, và những bộ đồng phục màu trắng cứng nhắc đang di chuyển bên cạnh cô. Chuyện gì đã xảy ra? Ồ, đúng rồi, cô bị ngã lên những tảng đá. Nhưng ngay cả khi cô biết cô ở đâu, cô vẫn hét lên sợ hãi khi người đàn ông cao lớn mắt đen dựa vào người cô. Phần nào trong cô biết bây giờ hắn không phải là một con quỷ; hắn ta chắc hẳn là một bác sĩ nhưng có điều gì đó về người đàn ông ấy... hắn nhắc cô nhớ đến ai đó...
Sau đó cuối cùng cô mở mắt ra và cái nhìn của cô rõ ràng. Cô nằm bất động trong một cái giường bệnh viện cao, tự vận động đầu óc và khám phá ra phần nào hoạt động, phần nào chưa. Cánh tay và bàn tay của cô nói chung vẫn tuân theo mệnh lệnh, mặc dù một cái kim tiêm được gắn vào cánh tay trái và một ống nhựa trong nối cái kim với một cái chai đang bị dốc ngược trên đầu cô. Cô nhăn mặt với những thứ ấy cho đến khi chúng trở nên rõ ràng trong óc cô và cô biết chúng được dùng cho việc gì. Chân cô cũng vẫn còn hoạt động, mặc dù mỗi cử động làm cô đau đớn và cô bị ngay đơ và sưng tấy lên mọi nơi.
Đầu của cô. Cô đã đập đầu vào đá. Chậm rãi cô nâng tay phải lên và chạm vào một bên đầu. Nó vẫn sưng phồng và khá mềm, nhưng tóc cô vẫn ở đó nên cô biết chấn thương không nghiêm trọng đến nỗi phải tiến hành phẫu thuật. Tóm lại, cô cực kỳ may mắn, bởi cô đã không chết đuối.
Cô quay đầu và ngay lập tức phát hiện ra đó không phải là một cử động thông minh; cô nhắm mắt lại để chống lại cơn đau đang giằng xé, và khi nó giảm bớt thành một cơn đau có thể chịu được, cô lại mở mắt ra, nhưng lần này cô không di chuyển đầu nữa. Thay vì thế, cô nhìn xung quanh phòng bệnh một cách cẩn thận, không cử động gì trừ đôi mắt. Đó là một căn phòng thoáng đãng với những tấm rèm cửa sổ được buộc lại để cho những tia nắng vàng lung linh xuyên vào. Những cái ghế trông rất thoải mái được đặt đây đó trong phòng, một cái bên phải giường của cô và một vài cái khác dựa vào tường ở phía xa. Một bức tượng được đặt ở góc phòng, một bức tượng nhỏ tinh xảo của đức mẹ đồng trinh màu xanh và vàng, và thậm chí ngang qua căn phòng Jessica có thể nhìn thấy sự kiên nhẫn tinh tế, nhẹ nhàng trên mặt bà. Cô nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy thoải mái bởi Đức Mẹ nhỏ bé thanh tú.
Mùi hương thơm ngọt ngào choáng ngập trong phòng, dễ nhận thấy thậm chí vượt lên trên cả mùi thuốc và mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Những lọ hoa to được đặt quanh phòng, không phải hoa hồng như cô mong đợi mà là những bông hoa lili Pháp màu trắng, và cô mỉm cười khi ngắm nhìn. Cô thích hoa lili; chúng là một loài hoa thanh tao và trang nhã.
Cánh cửa mở ra, gần như ngập ngừng, và nhìn từ khóe mắt Jessica nhận ra mái tóc bạc của quý bà Constantinos. Cô không quá ngốc nghếch để quay đầu lại nhưng cô nói, “Thưa mẹ,” và ngạc nhiên trước giọng nói yếu ớt của mình.
“Jessica, con yêu, con đã tỉnh lại rồi,” quý bà Constantinos vui vẻ nói, đi vào trong phòng và đóng cửa lại. “Ta lẽ ra nên báo cho bác sĩ, ta biết thế, nhưng trước hết muốn hôn con nếu con đồng ý. Tất cả mọi người đều rất lo lắng.”
“Con bị ngã lên những tảng đá,” Jessica nói như một lời giải thích.
“Đúng vậy, chúng ta biết,” quý bà Constantinos nói, nhẹ nhàng hôn lên má cô bằng đôi môi mềm mại. “Đã ba ngày rồi. Thêm vào vụ chấn động mà con gặp phải, con còn bị viêm phổi vì ngâm mình trong nước quá lâu, cả hai thứ đó đều nghiêm trọng. Niko đã phát điên lên; chúng ta thậm chí không thể khiến nó rời khỏi bệnh viện để ngủ một chút.”
Nikolas. Cô không muốn nghĩ đến Nikolas. Cô đẩy tất cả mọi suy nghĩ về anh ra khỏi đầu óc mệt mỏi của cô. “Con vẫn còn rất mệt,” cô thì thào, mi mắt cô run rẩy nhắm lại lần nữa.
“Đúng vậy, đó là điều hiển nhiên,” bà Constantinos nói, vỗ nhẹ lên tay cô. “Ta phải nói cho các y tá biết là con đã tỉnh lại; bác sĩ muốn gặp con.”
Bà rời khỏi phòng và Jessica ngủ lơ mơ, không biết bao lâu sau bị đánh thức bởi những ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô. Cô mở mắt ra để tìm hiểu một cách uể oải vị bác sĩ với mái tóc đen, người đang bắt mạch cho cô. “Xin chào,” cô nói khi ông đặt tay cô xuống giường.
“Xin chào, mừng bà tỉnh lại,” ông nói với một thứ tiếng Anh hoàn hảo, mỉm cười. “Tôi là bác sĩ của bà, Alexander Theotokas. Chỉ cần nghỉ ngơi và để tôi kiểm tra mắt bà một chút, được chứ?”
Ông chiếu một cái đèn nhỏ như bút vào mắt cô và dường như hài lòng với thứ mà ông thấy. Sau đó ông lắng nghe nhịp tim của cô, kiểm tra phổi, cuối cùng đặt biểu đồ sang một bên và mỉm cười với cô.
“Vậy là, cuối cùng bà cũng đã quyết định tỉnh lại. Bà đã phải chịu một cơn chấn động khá nghiêm trọng, nhưng bà đã bị sốc, nên chúng tôi hoãn cuộc phẫu thuật cho đến khi bà ổn định lại, và sau đó bà làm chúng tôi ngạc nhiên bởi vì sức khỏe của bà dần tự tiến triển tốt hơn nhiều,” ông trêu chọc.
“Tôi rất vui,” cô nói, cố mỉm cười yếu ớt. “Tôi không thích đầu bị hói đâu.”
“Đúng thế, thật là đáng tiếc,” ông nói, chạm tay vào một sợi tóc dày màu hung vàng của cô. “Cho đến khi bà nhận ra trông bà sẽ tuyệt đến thế nào với những lọn tóc ngắn loăn xoăn trên đầu! Tuy nhiên, bà đang bình phục khá ổn định. Phổi của bà hầu như đã khỏe trở lại và những chỗ bị sưng ở gót chân đã gần mất hết. Cả hai chân đều bị thâm tím rất tệ, nhưng không có cái xương nào bị gẫy, mặc dù cả hai gót chân đều bị bong gân.”
“Thật kỳ diệu vì tôi đã không chết đuối,” cô nói với ông. “Lúc đó thủy triều đang lên cao.”
“Bà đã bị ướt hoàn toàn; ít nhất nước đã ngập tới chân bà,” ông bảo với cô. “Nhưng bà đã bình phục đáng kể; tôi nghĩ có lẽ trong vòng một tuần hoặc mười ngày nữa bà có thể về nhà.”
“Lâu vậy sao?” cô hỏi, giọng hơi ngái ngủ.
“Bà phải đợi cho đến khi đầu bà khá hơn.” Ông khẳng định. “Giờ, bà có một vị khách đang đi đi lại lại dọc theo hành lang bên ngoài. Tôi sẽ thắp một ngọn nến tối nay để cảm ơn bà đã tỉnh lại, vì Niko là một người đàn ông hoang dại và tôi đã cố hết sức mình để trấn an anh ta. Có lẽ sau khi anh ta nói chuyện với bà anh ta sẽ đi ngủ một chút, à, và ăn một bữa tươm tất chăng?”
“Nikolas sao?” cô hỏi, trán cô nhăn lại vì lo lắng. Cô không thật sự cảm thấy muốn gặp Nikolas bây giờ; cô quá bối rối. Có quá nhiều chuyện rắc rối đã xảy ra giữa họ...
“Không!” cô thở hổn hển, đưa tay nắm chặt lấy ống tay áo của bác sĩ với những ngón tay yếu ớt. “Vẫn chưa - tôi vẫn chưa thể gặp anh ấy. Hãy nói với anh ấy tôi đã ngủ -”
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào,” bác sĩ Theotokas thì thầm, nhìn cô chăm chú. “Nếu bà không muốn gặp anh ấy, bà sẽ không phải gặp đâu. Đơn giản là anh ấy quá lo lắng, tôi nghĩ có lẽ ít nhất bà nên bảo anh ấy quay về khách sạn và cố ngủ một giấc thật ngon. Anh ấy đã ở đây ba ngày rồi, và anh ấy hầu như không chợp mắt.”
Quý bà Constantinos đã nói tương tự như thế, nên nó phải là sự thật. Hít thật sâu, cô cố trấn tĩnh trạng thái căng thẳng và thì thầm đồng tình.
Bác sĩ và đội ngũ y tá rời khỏi phòng và ngay lập tức cánh cửa được đẩy mở ra lần nữa khi Nikolas lách qua người y tá cuối cùng. Sau một cái nhìn kinh ngạc, Jessica quay đi chỗ khác. Anh cần cạo râu và mắt anh thâm quầng, đỏ gay vì mệt mỏi. Anh xanh xao và kìm nén những biểu hiện trên gương mặt. “Jessica,” anh gọi khàn khàn.
Cô nuốt vội. Chỉ sau một cái liếc mắt, cô biết rằng con quỷ cứ làm phiền cô trong những cơn ác mộng chính là Nikolas; con quỷ cũng có cùng những đặc điểm đen tối mạnh mẽ ấy. Cô nhớ là anh đã cúi xuống người cô đêm hôm đó, cái đêm đám cưới cô, và cô bất chợt rùng mình.
“Anh - anh trông thật khủng khiếp,” cô cố thì thầm. “Anh cần phải đi ngủ đi. Mẹ và bác sĩ nói anh không hề đi ngủ-”
“Hãy nhìn anh đi,” anh nói, và giọng của anh nghe như thể anh đang tự xé nát cổ họng mình ra.
Cô không thể. Cô không muốn nhìn thấy anh; khuôn mặt anh là khuôn mặt của con quỷ trong những cơn ác mộng và cô vẫn còn lơ lửng giữa thực tại và cái đêm mơ màng đó..
“Jessica, lạy Chúa, hãy nhìn anh đi.”
“Em không thể,” cô thở hổn hển. “Hãy đi đi, Nikolas. Hãy đi ngủ một lúc đi. Em sẽ ổn thôi. Em chỉ - em chỉ là chưa thể nói chuyện với anh được.”
Cô cảm nhận anh vẫn đứng ở đó bên cạnh cô, mong muốn cô nhìn vào anh, nhưng cô lại nhắm mắt và một dòng nước mắt cay xè trào ra, và với một tiếng kêu gào mong anh rời khỏi phòng.
Hai ngày sau anh lại đến thăm cô và cô biết ơn sự trì hoãn ấy. Quý bà Constantinos đã cẩn trọng giải thích là Nikolas đã đi ngủ và cô tin điều đó. Trông anh hoàn toàn kiệt sức. Theo như mẹ anh cho biết, anh đã ngủ 36 tiếng, và khi bà thông báo với vẻ hài lòng là Niko cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, Jessica bắt đầu gắng hết mình. Cô biết anh sẽ quay lại, và cô biết rằng lần này cô không thể bảo anh ra ngoài được nữa. Anh đã chịu thua cô lần trước chỉ vì cô vẫn quá yếu và anh thì mệt mỏi; giờ thì cô sẽ không thể dùng lí do đó để tự bảo vệ mình. Nhưng ít nhất cô có thể suy nghĩ rõ ràng, mặc dù cô vẫn không biết cô sẽ phải làm gì. Cô chỉ biết những cảm xúc của cô; cô chỉ biết rằng cô rất bực mình với anh vì anh đã phá hủy hôn lễ của mình, thật trẻ con mặc dù cô biết là cô đã như thế. Cô còn tức giận, với anh và với chính mình, bởi sự thất bại trong đêm tân hôn. Tức giận, tủi nhục, bực mình và niềm tự hào bị đánh đổ, tất cả giằng xé trong cô, và cô không biết liệu cô có thể tha thứ cho anh được hay không.
Cô đã bình phục đủ để có thể cho phép mình ra khỏi giường bệnh, cho dù cô không đi xa hơn cái ghế gần nhất. Đầu cô vẫn đau nếu cô cố gắng cử động nhanh hơn, và trong bất cứ trường hợp nào những gót chân đau đớn của cô vẫn không được phép đi lại quá nhiều. Cô thấy cái ghế thật thoải mái sau một thời gian nằm quá dài, và cô nói các y tá để cô ngồi ở đó cho đến khi cô mệt; cô vẫn đang ngồi ở đó khi Nikolas đến.
Mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ và chiếu lên mặt anh, làm nổi bật khung xương mạnh mẽ, những biểu hiện dữ dội. Anh nhìn cô trong im lặng một lúc lâu, và cô cũng im lặng nhìn lại, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói. Sau đó anh quay ra ngoài và treo tấm biển ĐỪNG LÀM PHIỀN ở trước cửa, hoặc ít nhất cô nghĩ cái biển đó có nghĩa như vậy vì cô không thể đọc được tiếng Hy lạp.
Anh đóng cửa đằng sau lưng lại một cẩn thận và đi vòng quanh chân giường để đến trước ghế của cô, nhìn xuống cô. “Lần này anh sẽ không để em đuổi anh ra khỏi đây,” anh dữ tợn nói.
“Không,” cô đồng ý, nhìn vào những ngón tay đang đan vào với nhau.
“Chúng ta có nhiều chuyện để nói.”
“Em không biết tại sao,” cô bình tĩnh nói. “Chẳng có gì để nói cả. Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Có nói về chúng cũng không thay đổi được gì.”
Da mặt anh căng ra trên xương gò má và bất ngờ anh ngồi xuống để anh có thể nhìn thẳng vào mặt cô. Đôi môi quyến rũ của anh mím lại thành một đường mỏng dính và đôi mắt đen nhìn như thiêu đốt. Cô hầu như nao núng trước anh; sự giận dữ và khao khát cùng hiện lên trong ánh mắt và cô sợ cả hai. Nhưng cô đã kiểm soát được bản thân và nhìn thẳng vào anh.
“Anh muốn biết về cuộc hôn nhân của em,” anh yêu cầu ngắn gọn. “Anh muốn biết làm thế nào mà em vẫn còn là một trinh nữ khi em đến với anh, và mẹ kiếp, Jessica, anh muốn biết cái lý do chết tiệt nào khiến em không nói cho anh biết!”
“Em đã cố,” cô cũng cụt lủn đáp lại. “Mặc dù em không biết tại sao. Em không cần giải thích với anh,” cô tiếp tục, không muốn đầu hàng cơn tức giận của anh. Cô đã chịu đựng quá nhiều vì Nikolas; cô không thể chịu thêm được nữa.
Mạch máu đập mạnh một cách nguy hiểm trên trán anh. “Anh phải biết,” anh nói, giọng rất trầm, gần như bị nén lại. “Có chúa chứng giám, Jessica - làm ơn đi!”
Cô run lên khi nghe thấy những từ đó phát ra từ miệng anh, nghe thấy Nikolas Constantinos nói làm ơn với bất kỳ ai. Anh cũng đang rất căng thắng; bờ vai rắn chắc của anh, những đường nét mạnh mẽ trên vai và cằm đã hé lộ điều đó. Cô thở ra sau một cái rùng mình.
“Em đã kết hôn với Robert bởi vì em yêu anh ấy,” cô cuối cùng cũng thì thầm, những ngón tay vô thức nắm chặt cái áo choàng cô đang mặc. “Em vẫn yêu anh ấy. Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này mà em từng biết đến. Và anh ấy yêu em!” Cô khẳng định điên cuồng, kéo mái đầu đen lộn xộn lên để nhìn anh. “Anh và những người khác có ném tôi vào chỗ dơ dáy thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể thay đổi được thực tế là chúng tôi yêu nhau. Có lẽ - có lẽ đó là một loại tình yêu hơi khác, bởi vì chúng tôi không hề ngủ chung, không cố gắng làm tình, nhưng tôi sẽ giao phó cuộc đời mình cho người đàn ông ấy, và anh ấy biết điều đó.”
Cánh tay anh nâng lên, và thậm chí khi cô dựa lưng vào ghế, anh đặt tay lên cổ cô, mơn trớn làn da mềm mại của cô và đặt những ngón tay trượt một cách nhẹ nhàng lên vai cô, sau đó đi xuống khum lại ở một bên ngực đang nhô lên qua lớp áo choàng. Mặc dù một lời cảnh báo đang lan khắp làn da cô, cô không chống lại sự động chạm của anh, bởi vì cô đã biết rằng anh có thể rất nguy hiểm khi anh bị phá ngang như thế nào. Thay vì vậy, cô nhìn vào sự thèm khát hoang sơ đang hiện hữu trong đôi mắt anh.
Ánh mắt của anh ngước lên khỏi nơi mà ngón tay trái trêu chọc và khuấy động cơ thể cô lên để thăm dò khuôn mặt cô. “Và chuyện này nữa thì sao, Jessica?” anh khàn khàn hỏi cô. “Ông ta đã từng làm như thế này với em chưa? Ông ta không thể phải không? Ông ta đã cố gắng làm tình với em và thất bại phải không?”
“Không! Chẳng làm gì cả!” giọng cô lạc đi vì mất kiểm soát và cô hít thở sâu, lấy lại sự thăng bằng, nhưng thật khó để bình tĩnh khi chỉ sự động chạm của ngón tay cái của anh trên ngực cô cũng khiến cho cơ thể cô nổ tung. “Anh ấy chưa từng thử. Anh ấy đã từng nói rằng tình yêu sẽ ngọt ngào thế nào khi nó không bị quấy rầy bởi những ham muốn cơ bản.”
“Ông ta đã già rồi,” Nikolas thì thào, đột nhiên mất kiên nhẫn với cái áo khoác của cô và giật mạnh nó ra, để lộ ra chiếc áo ngủ bằng lụa ở bên trong. Những ngón tay anh trượt sâu vào trong cổ áo để vuốt ve, mơn trớn những đường cong dưới lớp vải lụa, làm cho cô run lên với sự đáp lại và từ chối xen lẫn nhau. “Quá già,” anh tiếp tục, nhìn vào ngực cô. “Ông ta đã quên là những ngọn lửa có thể thiêu rụi cả sự đúng mực của một người đàn ông. Nhìn vào tay anh dây này, Jessica. Hãy nhìn vào cơ thể của em. Nó làm anh phát điên lên khi nghĩ rằng cái bàn tay run rẩy của một ông già chạm vào em như thế này. Điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn cả ý nghĩ em ở cùng một người đàn ông khác.”
Cô vô tình nhìn xuống và một cơn run rẩy hoang dại chảy tràn khắp người cô phản ứng lại với những ngón tay rắn rỏi, rám nắng đặt trên cơ thể cô. “Đừng nói về anh ấy như vậy,” cô yếu ớt chống đối. “Tôi yêu anh ấy! Và một ngày nào đó anh cũng sẽ già đi mà thôi, Nikolas”.
“Đúng, nhưng bàn tay CỦA TÔI sẽ vẫn chạm vào em như vậy.” anh nhìn lên lần nữa và bây giờ hai chấm đỏ bừng đang lan rộng trên gò má khi anh bị khuấy động hơn. “Chuyện đó không có gì khác biệt dù cho ông ấy bao nhiêu tuổi,” Anh thừa nhận một cách đau đớn. “Anh không thể chịu đựng với ý nghĩ về bất cứ một người đàn ông nào khác chạm vào em, và khi em không để anh làm tình với em, anh nghĩ anh đã phát điên lên vì thất vọng.”
Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói và cô lùi lại để tay anh trượt ra khỏi ngực cô. Sự tức giận lóe lên trong mắt anh và cô nhận ra rằng Nikolas sẽ không bao giờ có thể chấp nhận ý chí của cô đã thắng anh, kể cả vấn đề liên quan tới cơ thể cô. Ý nghĩ ấy đã làm tan biến đi hơi nóng phản ứng yếu ớt trong cô và cô lạnh lùng phủ nhận, “Giờ thì chẳng có vấn đề gì nữa cả; nó đã kết thúc rồi. Tôi nghĩ cách tốt nhất là để tôi quay lại Luân Đôn -”
“Không!” anh ngắt lời một cách gay gắt, đứng lên và đi qua căn phòng nhỏ với những bước sải dài của một con báo. “Anh sẽ không để em chạy trốn khỏi anh một lần nữa. Em đã chạy trốn cái đêm đó và hãy xem chuyện gì đã xảy ra. Tại sao vậy, Jessica?” Anh hỏi, giọng anh đột nhiên khản đi. “Em đã quá sợ anh đến nỗi em không thể nằm trên giường phải không? Anh biết rằng anh - chúa ơi, tại sao em không nói cho anh biết? Tại sao em không buộc anh lắng nghe? Lúc mà anh nhận ra, anh không thể dừng lại được. Chuyện đó sẽ không như vậy nữa, em yêu, anh hứa. Anh cảm thấy có lỗi; sau đó, khi anh nhìn thấy em nằm trên bãi đá, anh nghĩ rằng em đã-” Anh ngừng lại, khuôn mặt anh đanh lại dữ tợn, và Jessica bất ngờ nhớ lại giọng nói mà cô nghỉ chỉ là sự tưởng tượng đơn thuần, đã gọi tên cô. Chắc chắn là Nikolas đã tìm ra cô.
Nhưng những lời nói của anh khiến toàn bộ cảm xúc của cô đông cứng lại trong lồng ngực. Anh cảm thấy có lỗi. Cô có thể nghĩ đến vô số lý do anh có thể đưa ra vì muốn cô ở lại, nhưng rất ít trong số chúng lại xúc phạm đến lòng tự hào của cô. Cô có lẽ sẽ bơi trở lại nước Anh trước khi cô sẽ ở lại với anh chỉ để giúp anh bớt cảm thấy có lỗi! Cô muốn nổi xung lên với anh trong đau khổ và nhục nhã, nhưng thay vì thế cô lấy lại được vẻ ngoài bình tĩnh giả tạo của mình và đấu tranh với cái mặt nạ lạnh lùng đã được cô tạo ra nhiều năm. “Tại sao tôi lại nên nói với anh chứ?” cô hỏi lại với giọng xa vời, lờ đi thực tế là cô đã cố gắng làm việc đó trong nhiều tuần lễ. “Anh sẽ tin tôi sao?”
Anh nhanh chóng di chuyển tay, như thể chuyện đó không quan trọng. “Em nên để một vị bác sĩ khám cho em, đưa ra cho tôi bằng chứng,” anh gầm lên. “Em nên để tôi tự mình tìm ra, nhưng theo một cách ít tàn bạo hơn cái em đã phải chịu đựng. Nếu em nói với tôi, nếu em không chống lại...”
Trong một lúc cô chỉ nhìn anh, ngạc nhiên với sự kiêu ngạo không thể tin được của anh. Bất chấp anh là một tỷ phú và sự ngụy tạo bên ngoài, bản chất bên trong của anh vẫn là một người Hy Lạp và lòng tự trọng của một người phụ nữ không là gì cả.
“Tại sao tôi nên chứng minh bất cứ chuyện gì với anh?” cô cười nhạo trong sự khổ sở khôn cùng. “Anh có phải là một người trong trắng không? Ai cho phép anh đánh giá nhân cách của tôi?”
Sự tức giận làm anh tối sầm mặt lại và anh bước một bước dài đến chỗ cô, đưa tay ra như thể anh ao ước được lắc người cô, nhưng sau đó anh nhớ đến những vết thương của cô và anh buông tay xuống. Cô nhìn anh lạnh lùng khi anh hít thở sâu, rõ ràng cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình. “Em đã tự chuốc lấy,” cuối cùng anh nói nhanh, “Nếu đó là thái độ của em.”
“Đó là lỗi của tôi khi anh là một kẻ hay ngược đãi và tàn bạo hay sao?” Cô thách thức, nghe thấy giọng của mình cao hơn vì tức giận. “Tôi đã cố nói với anh từ cái ngày chúng ta gặp nhau là anh hiểu sai về tôi, nhưng anh rõ ràng đã từ chối lắng nghe, nên tôi không cố đề cập đến vấn đề đó với anh nữa! Đáng lẽ tôi không nên quay trở lại từ Cornwall.”
Anh đứng đó nhìn cô, khuôn mặt cứng nhắc của anh không nói lên điều gì, sau đó miệng anh mím chặt lại. “Anh sẽ theo em đến đó,”anh nói.
Cô gạt bỏ những từ phiền phức đó và cố kiềm chế cơn giận của mình. Khi cô có thể nói mà không còn nóng giận nữa, cô lạnh nhạt nói, “Đằng nào đi nữa thì mọi chuyện cũng đã qua rồi; thật vô ích khi tranh cãi về những chuyện có thể xảy ra. Tôi gợi ý một vụ ly hôn yên lặng, nhanh chóng-”
“Không!” anh hung bạo hét lên. “Em là vợ tôi, và em sẽ luôn là vợ tôi. Tôi là một người đàn ông có tính chiếm hữu, và tôi không để cho những gì là của mình ra đi đâu. Em là của tôi, Jessica, trên thực tế cũng như trên danh nghĩa, và em sẽ ở trên hòn đảo này thậm chí nếu tôi buộc phải giam giữ em.”
“Thật là một viễn cảnh quyến rũ làm sao!” cô gào lên trong tuyệt vọng bất ngờ. “Hãy để tôi đi, Nikolas. Tôi sẽ không sống với anh đâu.”
“Em sẽ phải làm thế,” anh nói với cô, đôi mắt đen của anh lóe sáng. “Hòn đảo này là của tôi, và không ai rời khỏi mà không có sự cho phép của tôi. Mọi người đều trung thành với tôi; họ sẽ không giúp em bọ trốn dù cho em có quyến rũ họ thế nào.”
Cô nhìn anh bất lực. “Tôi sẽ biến anh thành trò cười đó,” cô cảnh báo.
“Cứ thử xem, em yêu, và em sẽ thấy quyền lực của một ông chồng Hy Lạp với vợ mình là như thế nào.” Anh đe dọa. “Tôi sẽ không biến thành trò cười như vậy khi em nằm trên gối đâu.”
“Anh tốt nhất đừng có đụng vào người tôi!” cô bực mình nói. “Anh có thể là một người Hy Lạp nhưng tôi thì không, và anh không thể trừng phạt tôi được.”
“Tôi nghi ngờ liệu chuyện đó có cần thiết hay không,” anh nói lè nhè, và cô biết anh đã hơn một lần đề cập đến tình huống này và hiểu được là anh sẽ làm gì. “Bây giờ em sẽ cẩn thận hơn về việc đẩy tôi ra, có phải không, em yêu?”
“Ra khỏi đây!” cô hét lên, đứng dậy vì tức giận khiến cô quên cả cái đầu vẫn còn đau của mình, và cô buộc phải nhớ đến những vết thương khi những cơn đau gây buồn nôn nhói lên trong đầu và cô lảo đảo trên đôi chân chưa đứng vững. Anh ngay lập tức đến bên cạnh cô, bế cô lên tay, đặt cô nằm xuống gối. Vượt qua sự mơ hồ về cơn đau cô lại nói, “Anh cút đi!”
“Anh sẽ đi, khi nào em bình tĩnh lại đã,” anh nói với cô, cúi xuống cô giống như con quỷ trong những giấc mơ của cô. “Nhưng anh sẽ quay trở lại, và anh sẽ đưa em quay lại hòn đảo với anh. Dù thích hay không, giờ em là vợ anh và em sẽ mãi là vợ anh.” Sau khi nói những lời đó anh để cô ở lại, và cô nhìn lên trần nhà qua màn nước mắt, tự hỏi làm thế nào cô có thể chịu đựng được cuộc chiến đang mở ra trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]