Trước kia, tình cảm giữa tôi và Từ Vi Vũ chẳng mấy nồng nàn. Chỉ thỉnh thoảng gặp gỡ, đi về cùng đường, mà thực ra đoạn đường ấy cũng không dài, racổng trường đi chừng 100m đến ngã ba là đường ai nấy đi, cũng chẳng nóichuyện nhiều. 
Về sau, có khi cùng lớp, có khi cùng trường khác lớp. 
Lúc ấy nào có thấy đặc biệt gì đâu, cùng lắm là... thân thiết hơn bạn bình thường một tí tẹo. 
Lên cấp 3, Vi Vũ nói rằng anh sắp đi nước ngoài, tôi hơi bùi ngùi thật (mà nghĩ lại, tôi có thể nói gì, làm gì được đây). Đằng nào chẳng vậy, đi nước ngoài thì đi nước ngoài. 
Khi ấy tôi nghĩ mình cũng không buồn bã lắm, ngược lại, anh có vẻ khá khó chịu. 
Vẫn nhớ, ngày anh đi, tôi không ra tiễn, thậm chí cả hè năm ấy còn chẳng thấy bóng dáng anh. 
Sau khi anh đi. 
Có lần, tôi kéo em trai đi hát, không hiểu sao đang hát thì nước mắt tuônrơi. Tới khi đó tôi mới nhận ra rằng, ừ, anh đã đi thật rồi. Giống nhưmột người bạn luôn ở bên từ nhỏ đến lớn, cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của tôi. 
Hồi bé, Vi Vũ học đàn violin, tôi học vẽ - nhưng không đẹp cho lắm, và Vi Vũ đàn cũng chẳng mấy hay. 
Nhưng so với thảm hoạ thể dục thì ít ra Từ Vi Vũ còn có tí tế bào âm nhạc, chắc cũng có thể tạm gọi là một cậu bé tài hoa. 
Sau khi đi nước ngoài, mỗi khi gọi điện thoại cho tôi anh đều “bắn tiền” trước. 
Câu đầu tiên luôn là, “Tớ nạp tiền cho cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/all-in-love/47522/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.