Nó giật mình, không ngờ 6 người bọn họ làm được nhiều như vậy a ~ Nhắc đến mới nhớ, bây giờ phải đến chỗ làm xin nghỉ việc và đến chỗ mấy người xem chuyện vui cái đã !
oOo
Nó đi đến phần mộ của Ánh Khiết lau bụi và nhổ cỏ quanh đó.
-Ánh Khiết, mình đến thăm cậu đây ! _ Nó quỳ xuống trước bia mộ, tay vỗ nhẹ vài cái giống như hồi còn sống nó hay vỗ vai động viên cô.
-Hắn ta chắc chắn sẽ không thể ra tù đâu ! Cậu có hài lòng ?
-Mình xin lỗi, nếu nhanh hơn một bước thì chắc cậu sẽ không chết ! _ Sống mũi nó cay cay
-Ha ha ha … Mình độc thoại trông ngốc nghếch thật …. Tạm biệt, mình sẽ tới thăm cậu sau !
Nó đi đến chỗ làm, đưa đơn xin nghỉ việc đến cho chị trưởng phòng. Chị trưởng phòng chỉ hỏi thăm dăm ba câu, tránh động đến Ánh Khiết .
-Chị Phương, Ánh Khiết có nhận được huy chương hay không ?
-Có !
-Cậu ấy thực sự rất ngu ngốc !
Chị Phương biết rõ tình cảm của Ánh Khiết và nó. Nhưng Ánh Khiết thật sự cực kì ngu ngốc , tình yêu đó đâu đáng để cô theo đuổi !
Nó ra về, tâm trạng có chút xuống thấp. Vừa ra khỏi thì gặp ngay Phong Đằng hối hả làm việc.
-Anh Đằng, anh Đằng ….
-Lệ Dĩnh, anh có chuyện gấp không thể chơi với em đâu ! Lần sau an chơi với em a ~
Phong Đằng đi luôn chưa kịp cho nó phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/aizzz-em-khong-muon-chon-lua/2378574/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.