Kể từ khi con bồ câu thứ nhất đưa tin bay tới đây, cơ hồ mỗi ngày Quan Tố Y đều thu được mẩu tin của Hốt Nạp Nhĩ, thậm chí còn có khi một ngày mấy phong, không phải tình thơ thì là tỏ tình, hoặc mấy mẩu tin về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Nàng rất ít hồi âm, bị dính dán hung hãn quá mới viết lên một câu hai câu, mà đều là cự tuyệt rõ ràng, nhưng người nọ phảng phất như xem không hiểu, tinh thần một ngày hơi sa sút, cách một ngày lại như cũ.
“Xanh xanh đai áo của người; Sầu sầu phiền muộn nhớ người hôm nao; Dù rằng không đến gặp người; Lẽ nào người chẳng đến tìm ta sao… Nhẹ nhàng ta nhảy vẩn vơ; Trên thành cửa khuyết ngẩn ngơ ngóng người; Một ngày chẳng gặp nhau thôi; Lâu như ba tháng, nàng ơi hỡi nàng(*)!” Ngày hôm đó, chim bồ câu trắng lại đưa tới một phong thư tình, Quan Tố Y đọc từng chữ từng câu, cười lạnh nói, “Một ngày không gặp, như cách ba thu. Rõ ràng mới vừa rồi còn sai Lý tỷ tỷ mời ta đi ra ngoài, trốn ở góc nhỏ nhìn hơn nửa canh giờ.”
“Phu nhân cũng phát hiện được sao?” Kim Tử cảm thấy mất mặt thay bệ hạ nhà mình. Làm cái động tác như tên trộm lại để cho phu nhân nhìn thấy, đợi phu nhân biết được thân phận của ngài ấy, còn không phải thành nhất thế anh danh quét rác à?
“Người cao chín xích đứng ở đàng kia, trừ phi mù lòa mới không nhìn thấy.” Quan Tố Y run rẩy cầm tờ giấy, thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-yeu-ai/2290139/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.