Thánh Nguyên Đế nghe Chu Thiên châm ngòi li gián xong cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ dùng hai con ngươi sâu thẳm lạnh như băng liếc xéo hắn, nhìn đến khi sắc mặt hắn trở lên trắng bệch, môi khẽ run mới nhả ra từng chữ từng chữ một nói:
“Trẫm không cần sử dụng thủ đoạn của chủ tử lên trên đầu của cấp dưới, nếu ngươi ngại mạng của mình quá dài, có thể đổi với người Diệp gia.”
Chu Thiên lập tức quỳ xuống dập đầu, ngay cả nói cũng không dám, trong lòng run sợ đợi hồi lâu mới nghe thấy ba chữ giống như Quan Thế Âm Bồ Tát:
“Đi xuống đi.”
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh tạ ơn, trấn định tự nhiên ra khỏi Vị Ương cung, đi đến một góc không người mới phun ra một ngụm trọc khí, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nối tiếp nhau chảy xuống từ thái dương, từ sau lưng, phút chốc đã ướt đẫm quần áo.
Cùng lúc đó, Quan Tố Y đang an trí nơi ở cho mấy hài tử cùng với nhũ mẫu. Tuy hài tử đều là người vô tội, nhưng bọn hắn dù sao cũng là người Diệp gia, pham tội mưu nghịch, sau khi vụ án làm rõ hoặc là xét nhà, hoặc là diệt tộc, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, cho dù nàng muốn quản cũng không quản được. Dù nàng không suy nghĩ cho người Triệu gia, cũng phải suy nghĩ cho Quan gia cùng ngoại tổ gia, huống chi Diệp gia không hề có quan hệ với nàng, thậm chí còn có oán hận sâu đậm.
“Các ngươi sau này ở tạm nơi này đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-yeu-ai/2290105/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.