Trong Cam Tuyền Cung, Diệp Trăn sắc mặt trắng bệch, bờ môi khô nứt mà nằm ở trên giường, nếu không có ngực vẫn còn có chút phập phồng, nhìn về phía trên sẽ như một cỗ thi thể. Hai cung nữ thời thời khắc khắc quỳ gối bên giường thủ hộ, sợ xê dịch mắt thôi, Tiệp dư nương nương sẽ tấn thiên*.
[*tấn thiên: chết]
Thoáng chốc, Vịnh Hà bưng một chén dược tiến vào, nhẹ giọng gọi, “Nương nương, người dậy đi, nên uống thuốc rồi.”
Diệp Trăn thong thả tỉnh lại, đôi mắt rời rạc vô ý thức nhìn chằm chằm vào rèm che, qua một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận đây là lúc nào, là ở đâu. Dưới sự nâng đỡ của cung nữ, nàng nỗ lực nửa ngồi dậy, ho khan nói, “Hôm nay Hoàng Thượng có từng tới thăm hỏi Bổn cung không?” Một ngày có tám canh giờ nàng đều mê man, sợ bỏ qua người nọ đến.
Sắc mặt Vịnh Hà khẽ biến thành hơi xám, cẩn thận nói, “Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, không rút ra được thời gian rảnh. Nhưng nô tỳ đã đưa tin tức ngài bị bệnh cũ tái phát qua đó rồi, chắc hẳn hết bận rộn, Hoàng Thượng sẽ đến thôi.”
“Vậy sao?” Diệp Trăn cười khổ, “Bổn cung bệnh nguy kịch hắn cũng không đến, hơi khỏe lên chút thì sẽ càng không đến đâu. Vịnh Hà, ngươi không cần phải dỗ Bổn cung.” Nói đến đây, nàng phất tay cho lui người không có phận sự, tiếp tục nói, “Bổn cung có trọng lượng gì trong lòng hắn, lúc này cuối cùng cũng đã hiểu rồi. Thời gian bảy năm, dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-yeu-ai/2290068/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.