Edit: Hắc Phượng Hoàng
Diệp Trăn chậm rãi vào trong điện, còn chưa kịp hành lễ đã được Thánh Nguyên Đế đỡ lên, ấm giọng nói, “Thời tiết lạnh giá ngươi không ở trong Cam Tuyền cung, đi ra làm chi? Coi chừng nhiễm lạnh bị bệnh.”Diệp Trăn khoát tay đang định nói vài lời, bỗng nhiên lại ho khan, đôi má tái nhợt bởi vậy nhiễm lên một tầng ửng đỏ, nhìn qua quả thực đáng thương. Thánh Nguyên Đế vội vàng kéo nàng đến trên giường ngồi xuống, mệnh Bạch Phúc lấy thêm chậu than. Ho hồi lâu, Diệp Trăn cuối cùng cũng thở đều đều, thoáng nhìn rương hòm đặt bên chân, cười nói, “Bệ hạ, ngài đang đọc sách ư? Buổi tối ánh nến lờ mờ, không tốt cho mắt, không bằng nô tì đọc giúp ngài vài đoạn.”
“Ngươi sợ ánh nến làm bị thương con mắt trẫm, sẽ không sợ bị thương ánh mắt của mình sao? Huống hồ ngươi vừa mới ho một hồi, phải nên bảo hộ cuống họng cho tốt.” Thánh Nguyên Đế tiếp nhận áo khoác trong tay Bạch Phúc, choàng lên đầu vai Diệp Trăn, còn nhét một cái ấm lô vào trong ngực nàng.
Được người cẩn thận chiếu cố, trong lòng Diệp Trăn ngọt như uống mật, càng phát phóng âm lượng dịu dàng, “Bệ hạ cả ngày phê duyệt tấu chương, con mắt đã rất mệt mỏi rồi, nô tì thấy nằm mãi trên giường sẽ như một phế nhân, phải nên đọc sách, để cho đầu óc hoạt động. Bệ hạ yên tâm, nếu như cuống họng nô tì không khỏe, sẽ dừng lại.”
Thánh Nguyên Đế thương tiếc thân thể nàng gầy yếu, ưu tư trong lòng, tìm cho nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-yeu-ai/2290010/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.