Edit: Hắc Phượng Hoàng
Quan Tố Y vốn cho rằng mình sau khi chết sẽ một lần nữa gửi hồn người sống, không ngờ mở mắt ra lại trông thấy một màn khói đen bao phủ rừng mai, bông tuyết lốm đa lốm đốm phiêu đãng trong sương mù, có chút hư ảo, lại bởi vì không khí lạnh đột ngột mà trở nên chân thật như vậy. Quan Tố Y sửng sốt một hồi lâu mới ý thức tới, hết thảy trước mắt sở dĩ bao phủ khói đen là bởi vì đầu mình đang đội mịch ly. Vải lụa đen dưới mịch ly bị gió lạnh thổi tung bay, mấy bông tuyết thừa cơ chui vào, rơi trên chóp mũi nàng, khiến nàng tự dưng rùng mình một cái.
“Tiểu thư, người lạnh sao? Nô tỳ trở về lấy trường lô nhé.”
Tiếng nói giòn giã làm Quan Tố Y đang bồi hồi giữa mê mang và chân thật triệt để tỉnh lại. Nàng xốc một góc lụa đen lên, thế giới mông lung lập tức trở nên rõ ràng và tươi sáng. Trí nhớ hơn người nói cho nàng biết, nơi này chính là rừng mai hậu viện Giác Âm tự, lúc Quan gia chuyển tới Yên kinh từng bởi vì sửa chữa phòng ốc mà tới ở tạm đây mấy ngày.
“Tổ phụ đâu rồi? Cha mẹ đâu rồi?”. Quan sát Minh Lan rất lâu Quan Tố Y nói thăm dò. Nàng rõ ràng, mình trở về rồi, trở lại quá khứ, trở lại lúc mới vào Yên kinh, hết thảy còn chưa bắt đầu. Làm được phán đoán này không phải là chuyện khó khăn gì, thân thể lạnh như băng không phải giả, gió lạnh y hệt đao thép cạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-yeu-ai/2289971/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.