“ Lớp trưởng, bạn có người trong lòng không?”
Thời điểm năm thứ 3 trong nước, trên hành lang, một trong số bạn học trong lớp đã hỏi cô như vậy.
Cô vội vã đi về phía khoa chính, không giống như học sinh ban B, ngoài chính khóa còn học làm bánh dứa. Thực sự mặc kệ cậu ta làm cái việc ngây thơ kia.
"Không có!"
Đáp trả lời rất nhanh, Từ Lại Llinh ôm bọc sách bài thi vòng qua cậu ta, chuẩn bị chạy tới phòng học.
“ A! Lâm Hi Nhiên!”. Từ sau lưng cô nghe thấy tiếng của bạn cùng lớp gọi mục tiêu khác, chỉ nghe cậu ta nói quái quỷ: “ Cậu tới vừa đúng lúc, đến đây, nói cho tớ biết cậu có người trong lòng không?”. Hắn muốn thu góp tin đồn đây mà, hắc hắc he he.
Bước chân của Lại Linh không ngừng, nhưng chẳng biết tại sao lỗ tại so với bình thường lại có phản ứng. Cô và Lâm Hi Nhiên một học kỳ qua chưa nói chuyện với nhau. Có lẽ là bởi vì như vậy, cho nên cậu ta mới luôn đi sát vào hành lang bên cạnh, hoặc là nghe được tên của cậu ta thì đặc biệt lưu ý.
Cậu ta có người trong lòng sao? Coi như cậu ta có, loại người như cậu ta không thú vị, vừa vô năng lại tầm thường, chẳng có khí chất nam sinh, căn bản sẽ không có người thích. Cậu bạn cùng lớp nếu moi ra kết quả nhất định sẽ lan truyền trong thiên hạ, Hi Nhiên tốt nhất nên tự biết rõ, đến lúc đó sẽ không bị mất thể diện.
Mang theo suy nghĩ hạ xuống mức thấp nhất, cô lại không tự chủ thả chậm tốc độ, có chút nhớ nhung nghe xem Hi Nhiên trả lời như thế nào
"Không có."
Giọng nói của Hi Nhiên rất đặc sắc, luôn âm ấm. Coi như không có quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết cậu ta sẽ lại thể hiện nụ cười nhạt nhẽo hữu thiện, cơ hồ cô có thể nhảy lên mà xoa đầu. Mặc dù rất nhỏ giọng nhưng cô vẫn nghe thấy được.
Xem đi!
Giống như loại người như cậu ta không có ai yêu, tốt nhất là đừng yêu người nào.
Rẽ ngoặt vào phòng học ban A, vừa vặn tiếng chuông vang lên.
Cô chuyên nhìn thầy giáo đang viết lên bảng đen râm rạp chằng chịt bài tập cùng chữ viết, đem Lâm Hi Nhiên nhét vào sau gáy.
. . . . . .
Thời niên thiếu, cô đã từng cho là Hi Nhiên sẽ không có người thích.
Ông trời thật thích đùa giỡn. Nhiều năm về sau để cho cô phát hiện thật ra – Hi Nhiên – chính là là người mà cô yêu say đắm.
Thởi điểm cậu ta không có ở bên cạnh, khi cô giãy giụa nói hay không nên nói với cậu ta, cô cũng không phải là không có mềm yếu mà nghĩ đến việc buông tha.
Chỉ là, tình cảm luôn là so lý trí trong đầu còn thật hơn thành.
Cô không tưởng tượng nổi thời đại học lại có thói quen tùy tiện tìm thế thân. Cô tự cho là có thể điều khiển được tình cảm khôn lường đó. Chẳng qua là chỉ là bàn đạp, hoặc là đối với mình, hoặc là đối người người khác.
Khả năng bị nguyền rủa không phải là không thể xảy ra.
Ngay từ năm thứ hai trong nước, trời mùa hè, lời nguyền rủa đã quàng xuống cổ cô, trong lòng không cũng không hiển hiện bóng dáng của người khác.
Ngay từ lúc năm ấy . . . . . . Cũng là trời mùa hè. . . . . .
Giương đôi mắt nhìn không gian trong phòng, nhìn trần nhà không phải là phòng của mình, Từ Lại Llinh dừng một chút, đột nhiên ngồi dậy, một trận nhức đầu mãnh liệt khiến cho cô không nhịn được, nhỏ giọng hô lên một tiếng.
"A. . . . . ." Giống như là dây thun ở trong đầu cô không có chút kiêng kỵ nhảy loạn lên, đau đến không tìm ra vị trí chính xác mà áp chế xuống, chỉ cảm thấy, cả da đầu đều tê dại.
Vuốt vuốt đầu, cô rũ mắt nhìn đồ công sở mặc trên người nhăm nhúm thành dưa muối, nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua.
Quay đầu nhìn về hướng đầu giường để đồng hồ điện tử, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa mỏng manh, phía trên hiển thị rõ thời gian là 6h56 sáng.
"Nguy rồi. . . . . .". Cô chịu đựng cơn đau, chống đỡ đứng lên, từ từ vịn tường đi ra ngoài, cửa phòng ngủ, rương hành lý đã không thấy, nhìn phòng bếp, phòng tắm, cũng không thấy bóng dáng Lâm Hi Nhiên đâu cả. Trong lúc nhất thời hỗn loạn trong óc, cô nghĩ hẳn là Hi Nhiên đã đi rồi.
Cô. . . . . . Lại bỏ lỡ. . . . . . Lại. . . . . .
Thất bại nhắm mắt lại, cô sa sút tinh thần, ngồi ở salon phòng khách, khổ sở xoa trán.
Thôi. . . . . . Thôi. . . . . .
Thôi!
Cô không biết mình có thể làm cái gì? Hiện tại chạy tới sân bay bảo cậu ta ở lại? Lập tức gọi điện thoại bảo cậu ta trở lại? Nếu như cậu ta khong chịu vì cô mà trở lại, cô so với hiện tại còn khổ sở hơn, ngay cả chờ đợi, lúc cậu ta trở về cô cũng sẽ mất đi tư cách.
Có lẽ. . . . . . Còn là lần sau. . . . . .
"Hàaa...!" Cô đột ngột ngẩng đầu, lập tức bật cười.
Cô luôn muốn nhắc bản thân mình cho cơ hội chờ đợi, rồi lại trơ mắt mặc cho những cơ hội kia xẹt qua. Có thể, bọn họ thật sự vô duyên.
Có lẽ, cậu ta và cô, nhất định chỉ có thể làm vĩnh viễn làm bạn.
“ Phải xin phép lên bên trên đấy……….”. 9h giờ phải đục lỗ thẻ, cô có kịp hay không……….
Xộc xệch nghĩ đứng lên, rồi lại ngồi xuống, choáng váng đầu thật là khó chịu. Cô định ngẩng đầu lên rồi lại ngả ra thành ghế, ngang tay che kín hai mắt.
"Còn là. . . . . . Xin nghỉ thôi. . . . . ." Đã nói thân thể cô không thoải mái lắm. . . . . .
Cô cần yên lặng một chút. . . . . . Cần yên lặng một chút. . . . . . Cần. . . . . .
Rắc đáp!
Tiếng chìa tra vào ổ khóa, tiếng bước chân vang lên, sau đó, cửa gỗ mở ra, có người đến.
“ Bạn tỉnh rồi sao”. Vừa thấy được cô ngồi ở phòng khách, Lâm Hi Nhiên mỉm cười
Cô nghe tiếng, ngơ ngác thả tay xuống, chuyển động tầm mắt, nhìn Hi Nhiên.
Không phải cậu ta…………đã đi rồi sao?
Thế nào. . . . . .
“ Bạn…………”. Hi Nhiên đến gần Lại Linh, còn chưa kịp nói gì lại nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhỏ ra một hàng nước mắt. “ Bạn thấy thế nào? Đầu rất đau sao?”. Hi Nhiên đặt bánh tiêu nóng hổi xuống, vẻ mặt lo lắng.
“ Hi…Hi Nhiên……” Cô không phát hiện ra sự khác thường của chính mình, chỉ là cảm thấy thật là kỳ quái vì sao sắp thở không nổi. Cơ hồ mang theo một ít oán giận, cô nói: “ Mình……..mình cho rằng cậu đã đi rồi…………cậu…cậu tại sao lại ? Không phải trưa nay bạn có chuyến bay hay sao? Nhưng hành lý của bạn…..bạn đi nước ngoài làm cái gì? A, mình không nên hỏi………Mình chỉ muốn nói….nói…đường….đi đường cẩn thận……..” Cô ngổn ngang nói, quẫn bách nặn ra những câu chữ lúc từ biệt vẫn hay nói.
Cuối cùng, khi nói ra bốn chữ này, trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy mình thật trở lại cái thời học sinh, mặc váy dài cùng áo sơ mi phẳng phiu, nhìn Hi Nhiên đang đứng nghiêm trước mặt.
Này rất nheièu năm, rất nhiều năm, thật ra cô căn bản không có tiến bộ, đối mặt với Hi Nhiên, luôn là như vậy, luôn ăn ở hai lòng, luôn không có lập trường, không đứng vững, luôn là muốn kìm nén trước giới tuyến tình bạn, rồi lại mâu thuẫn phức tạp hi vọng Hi Nhiên có thể bày tỏ yêu cô, khiến cho bản thân mình rốt cuộc lại biến thành khổ sở chờ đợi, biến mình thành nhân vật đau thương.
Hi Nhiên quay lưng về phía cô, trên bếp hỗn loạn một mảnh.
Gần cửa sổ, bồn rửa bị ánh nắng mặt trời chiếu vào tạo nên phản quang, bóng dáng cao gầy ngoài ý muốn lại dung hợp với gạo dầu củi muối. Cô biết tài nấu nướng của cậu ta tốt bao nhiêu, cậu ta cũng hầu như có thể nấu ra món ăn hợp với khẩu vị mà cô muốn.
“ Có thể ăn rồi”. Hi Nhiên phát hiện tầm mắt sau lưng, tắt bế, cười nói. Đem nồi bưng lên bàn, cậu lấy mở tủ lấy bát đũa. “ Trước hết hãy uống trà giải rượu”. Để trước mặt Lại Linh một ly trà nóng.
“ À?”. Cô giật mình ngẩng đầu, mới vừa rồi cô lại ngồi tại chỗ ngây dại. “ A…..Cám ơn”. Có chút ngượng ngùng kéo cái ghế ra, cô uống vài hớp mang chút vị ngọt của trà Molly rồi mới nhận lấy bát cháo Hi Nhiên đưa.
“ Bạn hôm nay phải đi làm sao?”. Hi Nhiên cũng ngồi xuống, gắp một miếng trứng tráng vào trong bát của Lại Linh. “ Nếu như không muốn đi thì phải có lời nói, đừng quên gọi điện thoại”. Hi Nhiên tỉ mỉ nhắc nhở.
Nhịp tim mãnh liệt, cô không biết được bây giờ là tình huống thế nào.
Như vậy thật giống …..dường như vợ chồng sau khi ngủ dậy sẽ cùng nhau ăn điểm tâm…..Còn là, còn là giống như cảnh thân mật của người tình qua đêm cùng một chỗ……Không phải sao?
“ Mình biết rồi”. Vội vàng cúi đầu ăn bát cháo, cô suy nghĩ hỗn loạn. Trong bữa ăn, Hi Nhiên rất ít lên tiếng, chung qui lại là rất chú ý tình trạng của cô
Kết thúc bữa ăn, cô gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ, Hi Nhiên vung tay rửa sạch bát đĩa.
Lại Linh ngồi trên ghế salon, nhìn từng cử động của Hi Nhiên. Nếu như cậu ấy kết hôn, nhất định sẽ là một người chồng tốt……
“ Lại Linh”. Hi Nhiên kêu tên cô, cầm trên tay khăn bông màu trắng. “ Tóc của bạn chưa lau khô, quần áo đều ướt rồi”.
"Đúng, đúng sao?". Cô vuốt tóc mình, có lẽ một nửa là bởi vì chảy mồ hôi
“ Để mình giúp cậu thôi”. Đứng ở sau lưng cô, Hi Nhiên dùng khăn bông nhẹ nhàng lau tóc. “ Lại Linh……mình đổi chuyển bay thành ngày mai, ngày mai mình vẫn còn muốn đi Đại Lục một chuyến”.
“ A”, cô quay đầu lại rất nhanh, nhìn đến Hi Nhiên đang nhìn mình cười.
“ Bạn không nên gấp, hãy nghe mình nói đã”. Ngón tay Hi Nhiên thon dài, từ từ xoa bóp trán của cô, thay cô trừ đi sự đau đớn của rượu. “ Mình đi Đại Lục là bởi vì có một người bạn cùng mở Trà Viên vừa cho ra mắt một loại sản phẩm mới, mời mình đi qua đó một chút. Nhiều nhất là một tuần lễ, mình liền trở về thôi”. Bóp nhẹ cần cổ mảnh khảnh của Lại Linh, chậm rãi dùng sức, động tác chầm chậm.
Thì ra là như vậy. . . . . . Như vậy, là mình lầm. Lại Linh nhìn hai bàn tay của mình đang đan vào nhau, mặc dù yên tâm nhưng lại càng khẩn trương, kế tiếp có thể Hi Nhiên sẽ nói lên cảm tưởng.
“ Lại Linh, mình cảm thấy………một người đàn ông không ổn định sẽ làm cho phụ nữ cảm thấy sợ hãi và lo lắng”. Hi Nhiên ôn văn cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “ Cho nên……Mình nghĩ, nếu như mà mình không thể để cho bản thân dừng lại tại nơi nào đó ở một địa phương nhất định, thì cũng chưa có tư cách theo đuổi người phụ nữ mình yêu”
Cậu ta yêu……phụ nữ? Cô dừng lại, đầu ngón tay trắng bệch, không nói gì.
“ Mình sẽ không sống lâu ở bên ngoài nữa”. Hi Nhiên từ từ nói: “ Mình sẽ mở tiệm kinh doanh, cũng là bởi vì muốn ở chỗ này. Mình đi Đại Lục nghiên cứu lá trà, là bởi vì hiện tại muốn yên ổn”. Hi Nhiên rất có kế hoạch, mặc dù thoạt nhìn thật sự là không quá đáng tin.
Học sinh thường xuyên chạy trung nam bộ đi du lịch, thuận tiện quan sát Trà Viên, chỉ là khi đó thuần túy là hứng thú. Về phần sau khi tốt nghiệp, sau đó quyết định đi Đại Lục chuyên tâm nghiên cứu. Có lẽ là bởi vì cậu thấy rõ dù bận rộn đến mấy cũng phải quí trọng người nào đó làm ổn định sự thật này.
Lại Linh vẫn như cũ cúi thấp đầu, khăn bông trắng bao trùm nét mặt của cô.
“ Cậu…….cậu yêu người nào?” Chỉ là ba chữ, giống như là dùng toàn bộ hơi sức của cô.
Cậu ta luôn làm cho người ta ứng phó không kịp, vội vàng không kịp chuẩn bị, có lẽ ngày mai bay đi bờ bên kia, sẽ cưới vợ rồi trở lại, sau đó nói cho cô biết bọn họ đã mến nhau từ nhiều năm trước.
“ Mình yêu người nào?”. Hi Nhiên khẽ cười một tiếng, ngồi xuống sau lưng Lại Linh, xoay người cô đối mặt với mình. “ …..Xem ra, anh làm chưa thật đủ tốt có đúng hay không?”. Mặt nhàn nhạt đỏ.
Cô lắc đầu một cái, bày tỏ không biết cậu ta định nói ý gì.
“ Anh…….là một người đàn ông nhàm chán, sẽ không có hoa tươi, cũng sẽ không có chocola”. Anh cười khổ, nếu nói đến tình ý, anh thật không hiểu. “ Anh nghĩ, đối đãi với người yêu thích, chính là khi thời điểm cô ấy đau lòng sẽ ở bên cạnh, khi cô ấy buồn sẽ làm cho cô ấy vui vẻ, lắng nghe cô ấy nói”. Dắt tay của Lại Linh, anh phát hiện có chút run rẩy.
Anh thủy chung mang theo nụ cười, dịu dàng nhìn cô, chậm rãi nói:
“ Có lẽ, vào lúc cô ấy đói bụng, làm cho cô ấy một bàn cơm gà xé cay cùng trứng ốp-lếp chín bảy phần. Có lẽ, tại thời điểm sự nghiệp của cô ấy không như ý, mang cô ấy đi Nghi Lan xem cá heo……Có lẽ, ở thời điểm cô ấy uống say, chuyển lịch trình bay kéo dài thời hạn, rồi làm ăn sáng cho cô ấy”.
Cô càng nghe, càng khó mà tin được, nhìn chằm chằm bàn tay của Hi Nhiên đan vào hai bàn tay cô, cả tầm mắt nhanh chóng mơ hồ.
Anh chậm rãi lau đi bọt nước nhỏ rơi trên mu bàn tay của hai người, nhẹ giọng nói:
“ Khi cô ấy khóc, anh cũng như vậy sẽ cảm thấy đau lòng”. Cho nên anh mới luôn muốn cô đừng khóc.
Anh lấy khăn bông trên đầu cô ra, nước mắt của cô đã không khống chế được, tuôn ra từng chuỗi.
“ Cậu…….cậu gạt người……….” Cô nấc lên nói
“ Anh không có”. Tiếp được nước mắt của cô, đưa tay lau, cô lại khóc đến thật là khổ sở. Anh không đành lòng đem lấy cô nhẹ nhàng kéo vào trong ngực. “ Anh hiểu rõ em cảm thấy anh luôn thích phiêu bạt, yêu lưu lạc, không thích định tại một chỗ quá lâu cho nên hi vọng em có thể trước là tin tưởng anh, anh mới phải mở miệng nhưng dường như lại càng làm cho em lo lắng hơn rồi”. Tóc mai dính vào khuôn mặt cô, dịu dàng gảy ra . “ Ánh mắt em nhìn anh, tâm ý của em với anh, anh đều hiểu”.
Anh có lẽ không đủ nhạy bén nhưng không đến nỗi không cảm giác cô ấy chỉ ở trước mặt anh mà biểu hiện nụ cười đó, anh đều ẩn sâu đáy lòng.
“ Chỉ là anh đang suy nghĩ, tại em luôn duy trì một khoảng cách nào đó? Có phải bởi vì anh chưa khiến cho em cảm thấy yên tâm?”. Anh cầm thay của cô, mười ngón tay quấn quít.
“ Bởi vì….mình……em….”. Cô thật nhỏ giọng một tiếng, thật sự là sợ gốc cây ẩn sâu trong đất lâu ngày sẽ mọc gai nhọn đâm hủy ảo mộng bây giờ. Làm như thế nào nói mới phải? Có lẽ nói bọn họ không nên quen biết nhau sớm, vừa thấy đã yêu hoặc một tình yêu oanh oanh liệt liệt sẽ tương đối thích hợp chăng?
“ Bởi vì chúng ta đã làm bạn bè quá lâu sao?”. Anh nói nhẹ có chút hơi lạc giọng, cũng là bởi vì anh suy tư đáp án này cực kỳ lâu rồi. “ Sự xưng hô này, có phải hay không trói buộc chặt em? Em………..cho là anh sẽ chọn người khác, mà sẽ không phải là chọn em? Em đại khái không biết……..em tốt nghiệp đại học, lúc khắp nơi hẹn hò bạn trai làm cho anh có bao nhiêu là kích thích. Anh cái gì cũng sai, không có biện pháp muốn em, cho nên chỉ có thể chờ em”. Anh có chút cười khổ
Không xác định mình lúc nào đã sinh ra tình cảm với cô, chỉ là chờ khi phát hiện ra mình đã quen với sự tồn tại của cô, nghe cô nói cô có bạn trai hẹn hò tới lui thì anh càng giống như đầu óc mơ hồ thì hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chỉ là thời điểm đó, anh có thể nói những thứ gì đây?
Anh không đủ thành thụcm thành cảm tạo thành cũng quá sơ lược cùng chậm lụt, nhưng bất luận thế nào, anh đều hi vọng cô có thể vui vẻ. Đi Đại Lục 3 năm, anh luôn nhớ hình bóng xinh đẹp của cô, loại nhớ nhung đó so với trước đây hoàn toàn khác nhau, sâu hơn nữa, càng làm cho anh hiểu, hình dạng của cô luôn thời thời khắc khắc rõ ràng hiển hiện trong đầu anh, làm cho anh hiểu rõ chính mình phải nỗ lực không ngừng, không cho phéo mình thất bại.
Trở về, cô còn độc thân, anh vì thế mà vui sướng.
Anh sẽ không kịch liệt tỏ tình, cũng không nhất thitết yêu một người thì liền nhất định khóa cô ấy lại, anh chỉ là quyết định ở bên cạnh cô, tùy thời điểm mang cô đến một nơi nào đó. Từ từ, anh dễ dàng nhìn ra trong đôi mắt cô ấy có chứa bí mật gì.
“ Lại Linh, anh yêu em”. Anh nói
Anh yêu rất nhạt, cần tích lũy thật lâu nhưng lại rất chân thật.
Anh nói rất nhỏ giọng, cô tựa vào lồng ngực anh, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Cái này biểu thị sự xấu hổ của một người đàn ông, người khác không dễ dàng nhìn thấu nội tâm của anh.
Nếu không, cô cũng sẽ đoán không ra.
Bạn bè hay là người tình, cô chờ đợi bao lâu? Kiên trì bao lâu?
Cô là người không đánh lại được tiểu quỷ nhát gan, sợ mình sẽ cược thua mất, mất đi một người như Hi Nhiên, tương đương mất đi tất cả. Cô không giống như anh, có dũng khí nói ra khỏi miệng, cho nên cũng chỉ có thể bị động chờ đợi.
Cô chờ đợi những lời này, đợi trong bao lâu? Đợi bao lâu rồi……..vùi mặt ở hõm vai anh, cô rơi nước mắt, càng ngày càng nhiều.
“ Em có phải hay không cũng nên nói với anh cái gì đi chứ?”. Anh tựa trên đầu cô, nhỏ giọng an ủi.
“ Mình…….Em không nói…….” Cô không nói, nhất định không nói. Nếu như nói rồi trở lại thực tế, đây tất cả có thế sẽ biến thành bọt biển mất .
“ Lại Linh, nhìn anh xem”. Anh biết rõ cô đang sợ hãi cái gì. Hai người bọn họ, nhận thức được quá lâu, muốn ném bỏ thân phận vốn có, lướt qua cái ranh giới kia giống như cần phải thoát đi cái nghi thức đó.
“ Em….Em không nói……..”. Cô ôm chặt cổ của anh, thật sợ anh một giây kế tiếp sẽ không thấy.
"Anh đang ở đây mà" - Trầm nhẹ khẽ rên.
"Hi Nhiên . . . . ."Cô không yếu thế người trước mặt, khóc, khẽ hô tên anh
“ Anh sẽ không đi”. Không sợ người khác làm phiền.
“ Hi Nhiên……..em……”
“ Anh đồng ý với em, không du đãng nơi xa khiến em lo lắng”. Anh nâng khuôn mặt không tỳ vết của cô lên, khóc đến mắt mũi sưng đỏ, vẻ mặt bình thường này thay cho tính tự chủ cùng kiên cường, anh vẫn thích khuôn mặt lúc này của cô nhất. Chỉ là anh sẽ không nói với cô, cô độc nhất vô nhị yếu ớt, trước mặt anh, cô sẽ không cần phải ngụy trang nữa. “ Trừ khi em không quan tâm đến anh, nếu không anh sẽ không rời đi, có được hay không?”. Nhẹ nhàng, anh cúi đầu hôn môi của cô, thay lời thề ước.
Mặt của cô khóc vo thành một nắm, khoảng cách gần như vậy bị anh nhìn thấy, cô nghĩ mình nhất định là rất xấu xí.
Khóc thút thít cùng luống cuống tay chân, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra, ngay cả thời điểm chạy tiếp sức bị ngã nhào, cô cũng chưa từng cảm thấy mất thể diện như lúc này.
Nhưng là, để ý đến cái gì đây?
Cô thấp thở một cái, muốn ôm lấy lưng anh nhưng lại do dự. Anh đang bên môi cô, mỉm cười, kéo tay của cô, khiến hai người đến gần nhau hơn. Hơi thử của anh thật là nóng, cô bị cháy sạch thần hồn điên đảo, nhắm mắt lại, mặc anh đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô, chậm chạp đóng mút.
“ Em có hay không lời muốn nói……….phải nói cho anh biết chứ?”. Anh dừng lại trước bờ môi đỏ thắm của cô, khàn giọng than nhẹ.
Cô khóc cười một tiếng, dùng đầu ngón tay run rẩy miên tả hình dáng bình thường lại nhu hòa của anh.
“ Nếu như…….anh theo em đến 80 tuổi, em sẽ nói cho anh biết……..có được hay không?”. Cô rưng rưng yêu cầu.
". . . . . . Được" Anh mỉm cười, một hớp hứa hẹn.
Này bày tỏ. . . . . . Anh sẽ đồng ý chờ cô đến 80 tuổi……..
Ôi, anh và cô bèn nhìn nhau cười. Anh lau đi tất cả nước mắt của cô, trằn trọc hôn. Động tác của hai người cũng có vẻ hết sức không lưu loát, giống như là có chút dò xét hoặc là giống như đang học tập việc thích ứng một thân phận mới.
Nụ hôn của anh, rất dịu dàng. Dịu dàng để cho cô đau lòng.
Tựa như con người của anh – cùng một dạng.
“ Ông trời ơi ….! Chỉ là lưỡng tình tương duyệt, cậu xin nghỉ hai ngày không đi làm, các cậu đã chân chính vào động phòng có phải không?” Có thể phải xin phép cấp trên nghỉ ngơi hai tháng điều dưỡng thai khí.
“ Nguyên Nguyên” – Từ Lại Linh giận hô một tiếng, đỏ bừng cả khuôn mặt. Nếu không phải là Nguyên Nguyên liều mạng hỏi tới hỏi lui cô xin nghỉ hai ngày lêu lổng ở chỗ nào thì cô sẽ không nói cho cô ấy biết.
"Tốt lắm tốt lắm.", theo thói quen, sờ sờ cái bụng, mới nghĩ đến đứa bé vừa được sinh 3 tháng đã bị cô đặt vào xe đẩy em bé. “ Rất tốt, rất tốt, tóm lại là bạn đã đạt được ước muốn…….người có tình sẽ thành thân thuộc, không được quên mời tớ uống rượu mừng là được rồi”. Cao Nguyên Nguyên cười nói
Uống. . . . . . Uống rượu mừng?
"Chúng tớ. . . . . . Chúng tớ vừa mới bắt đầu lui tới mà thôi, nào có nhanh như vậy."
“ Hả?”. Cao Nguyên Nguyên giật mình. “ Không thể nào, vậy mười lăm năm lúc trước thì được tính là gì? Này, Lâm Hi Nhiên đuổi theo cậu 02 năm…….” Mặc dù mọi người cũng không nhìn ra được hắn đang theo đuổi. “ Tính là gì? Bạn chỉ là muốn thừa nhận mình yêu cậu ta dài lâu như vậy, chỉ là muốn thuyết phục cậu ta mở miệng lại phải tốn thời gian lâu như vậy, hiện tại chứng minh là lưỡng tình tương duyệt rồi, còn phải tốn bai lâu nữa…..?” Cộng thêm Lâm Hi Nhiên đối với loại tình cảm này chậm chạp lại nhẫn nại, đại khái muốn 30 năm về sau mới có thể kết hôn chăng? Cô không cần phải chống gậy đi uống rượu mừng đấy chứ?
“ Không phải vậy”. Mình để tâm vào chuyện vụn vặt lại làm cản đường tình cảm rồi lại bị ngươi khác vạch trần khiến cho cô có chút thẹn đỏ mặt. “ Cho dù muốn kết hôn, trước đó cũng phải dư tiền mới được”. Đây là điều cơ bản nhất cần phải làm theo đúng trình tự.
“ Bạn đừng nói với tớ là bạn không có tiền”. Tiền lương hàng năm 5 triệu, cậu định lừa gạt tớ chăng?
“ Tớ….là sợ Hi Nhiên không có tiền”. Từ Lại Linh nhìn ly cà phê đá Latte 120 đồng ở trước mặt, nghĩ đến tiệm trà của Hi Nhiên, một người coi như là ngồi cả ngày, bình thường được 100 đồng tiền hoa hồng cũng còn khó nữa là. “ Anh ấy mặc dù mở tiệm làm ông chủ, nhưng mình cho tới bây giờ cũng không hiểu được anh ấy có thể kiếm được tiền hay không, Hi Nhiên ham muốn hưởng thụ vật chất cùng tiền bạc cũng rất nhạt, không có gì đặc biệt thì anh ấy cũng sẽ không chú ý”.
Từ trước chính là như vậy, vì học phí hoặc là lộ phí thì Hi Nhiên mới phải đi làm, tiền kiếm được cũng tiêu hết, hiện tại trà phường làm ăn đại khái cũng tương tự như thế, chỉ cần trả đủ sinh hoạt phí là được, cô nhớ là sổ tiết kiệm của Hi Nhiên không có bao nhiêu số không.
“ Cậu bỏ tiền cũng được”. Cao Nguyên Nguyên tự hỏi điều này giải quyết đơn giản thôi mà.
“ Không được” – Lại Linh đan các ngón tay với nhau “ Cao Nguyên Nguyên, tớ cảm thấy…..đàn ông sẽ rất để ý những việc kiểu như thế này…..” Coi như anh ấy không tôn thờ chủ nghĩa heo đất nhưng kiểu gì cũng sẽ bị người khác nói thành chỉ biết ăn cơm bao ( trai bao),chắc chắn nội tâm sẽ có xao động.
“ Trời ạ, Lại Linh, trình độ học vấn của bạn cao hơn cậu ta, tiền kiếm được so với cậu ta nhiều hơn, xét về mọi mặt, điều kiện của cậu cũng cao hơn, chuyện như vậy, không phải bây giờ cậu mới phát hiện ra đấy chứ?”. Thật là quá đủ rồi.
“ Tớ không thể không phát hiện, chỉ là…..Lập trường bạn bè và lập trường người tình, quan điểm bất đồng”. Làm bạn bè, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.
Mặc dù cô không cho là mình có tư tưởng cũ kỹ, muốn chồng nuôi gia đình, nhưng vượt qua giới tuyến kia cô mới biết, ban đầu có thể không để ý đến chuyện này, hiện tại không thể dùng sự ngây thơ nhìn đến góc độ này.
“ Đã như vậy, bạn trực tiếp gặp cậu ta thảo luận”. Hai người này rất không có tính xây dựng.
“ Chính là tớ đang tìm cơ hội”. Lại Linh cười, biết Nguyên Nguyên là một người nghe xứng đáng, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là một quân sư tốt.
Làm bạn bè, có ưu điểm cũng có khuyết điểm, người tình cũng thế.
Trở thành người tình, bạn có thể độc chiếm đối phươgn, nhưng lại phải vì đối phương mà tâm tư suy nghĩ nhiều hơn một chút, mà thường thường, tấm lòng riêng tư kia lại khốn nhiễu bản thân, có lẽ, cũng có thế được gọi là một gánh nặng ngọt ngào.
Thời gian ngắn ngủi nghỉ trưa kết thúc, Cao Nguyen Nguyên trở về phòng kế toán, Lại Linh trở lại ngành bảo vệ, tiếp tục liều mạng đánh tới.
Lúc tan việc, Lại Linh theo thường lệ lái xe máy đên trà phường. Dọc theo đường đi, cô chỉ nhớ tới lát nữa gặp mặt Hi Nhiên thì không hiểu sẽ bày ra vẻ mặt gì đây. Nhớ lại ngày đó anh ấy dịu dàng hôn, cô hi vọng mình không tỏ vẻ thái độ thất vọng quá mức.
Cô có thể đọc sách, đánh cờ, cô có thể xử lý công việc khó một cách tỉnh táo, nhưng là…. nhưng là, cô không biết nói chuyện yêu như thế nào.
Mới vừa tới cửa, nhìn thấy cửa bên ngoài cửa chính bị kéo xuống, cô nghi ngờ hôm nay thế nào lại không buôn bán, trông thấy bên trong có ánh đèn, cô dừng xe lại, tiến lên gõ cửa.
“ Hi Nhiên?”. Mới hô lên, bên trong liền có âm thanh rõ ràng truyền ra.
“ Lại Linh sao?” Là Lâm Hi Nhiên. “ Xin lỗi, phiền em đi vào từ cửa sau nhé”.
“ Ừ” Lại Linh đi về phía hẻm sau, nhìn thấy cửa phòng bếp nửa có rèm che, đưa tay đẩy ra, chỉ thấy Hi Nhiên vừa lúc đem đồ ăn bỏ vào trong mâm. “ Anh hôm nay…tay anh làm sao vậy?”. Nhìn đến bàn tay trái bị quấn băng đến cẳng tay của Hi Nhiên, cô quan tâm hỏi thăm.
“ Không có gì”. Anh cười, bưng hai cái mâm cùng Lại Linh đi ra khỏi phòng bếp vào trong cửa hàng trống không.
“ Trời ạ……” Vừa nhìn thấy tình trạng thảm hại bên trong, cô không nhịn được kêu lên.
Chỉ thấy bên trong bàn ghế đảo lộn, cốc chén bình trà vỡ tan tành, đầy đất vương vãi mảnh vụn. Mặc dù không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng khoa trương như vậy thật giống như là động đất cấp 5 vừa đi qua.
Khó trách anh ấy lại kéo cửa xuống.
“ Hi Nhiên, Anh……..” có thể nào là bị cướp không?
“ Không có việc gì”. Anh kéo cô đến rồi chỉ chỗ ngồi xuống, cũng chỉ có nơi này là còn nguyên lành, xem ra là anh vì cô đặc biệt sửa sang lại qua. “ Anh đói rồi, chúng ta ăn cơm trước……”. Đưa cho cô chiếc đũa cùng thìa.
Không thể để cho anh đói bụng, cô chờ đợi đến khi thấy anh ăn được nửa bàn cơm mới mở miệng đặt câu hỏi:
"Hôm nay trong tiệm đã bị đoạt sao?"
“ KHông phải”. NGhĩ đến cái gì, anh đứng lên, rót hai cốc nước đá trở lại.
“ Có người tới quấy rối?”. Rất không có khả năng, bởi vì anh căn bản không có kẻ thù, khả năng là tìm nhầm người thì lớn hơn.
“ Ừ……là có người tìm đến Quyết, bị quá kích động”. Mặc dù có thể nói là thân hữu quá mức nhớ nhung nhưng cũng không cần phải thô lỗ đến mức bắt cóc người đi, thậm chí trong tiệm còn đuổi theo anh như là chơi trò chơi vậy. Hi Nhiên nghiêng đầu cười nói.
“ Tìm Quyết?”. A, có phải là cậu nhân viên là sinh viên trẻ đẹp trai đó không “ Dù là như vậy, cũng không thể động thủ tổn thương người vô tội chứ”. Cô nhìn chăm chăm mảng trắng trên tay anh. Oan có đầu, nợ có chủ, không phải sao?
“ Cái này?”. Anh nhìn theo ánh mắt cô giải thích: “ Không phải bọn chúng động thủ, là anh không cẩn thận thôi”. Khi bọn hắn đuổi theo, trong quá trình chạy không may bị mảnh vụn cứa vào.
"Nhưng người khởi xướng vẫn là những cái...kia người!" Cô tức giận, động vào tay của anh, động tác cũng rất nhẹ."Có đau không?" Cô rũ mắt.
"Không biết, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Anh cười, cầm ngược tay cô, ngạo mạn nói: “ Anh cũng không có thua thiệt gì, bọn họ đồng ý trả phí sửa sang lại toàn bộ cửa hàng”. Xem ra gia thế của Quyết cũng không tệ lắm, những người đàn ông kia mặc đồng phục giống như đặc vụ, toàn thân màu đen
Lại Linh ngưng mắt nhìn anh, bén nhạy nhận thấy được điều gì đó.
“ Anh……anh đang tức giận?”. Gặp loại tay bay vạ gió này, người bình thường cũng sẽ nổi giận, hơn nữa Hi Nhiên lại rất có cảm tình với gian phòng này bởi đây là phòng tự tay anh thiết kế…….Mặc dù cô chưa bao giờ nhìn thấy anh phát giận, nhưng dường như ngay cả loại cảm giác đó cũng chưa bao giờ có.
“ Không có”. Anh nâng khóe môi ôn ôn nhu nhu cười, thuần khiết lại sạch sẽ “ Mặc dù chỉ hư vài chỗ, nhưng anh nghĩ thừa cô hội này hoàn sửa chữa lại hoàn toàn, đại khái phải đóng cửa tiệm ngừng kinh doanh một tháng”. Thuận tiện liên lạc bạn bè tới tham dự, cùng cử hành một việc lớn, dù sao tiền là cũng do người khác trả.
“ Hả?”. Vậy nghĩa là một tháng này anh ấy sẽ không cso thu nhập rồi. “ Vậy anh…..”. Cô biết nhà trọ là do anh thuê, giống như là thuê phòng, đến nước này, anh ấy ứng thế thế nào đây?
“ Anh làm sao?”. Anh dịu dàng hỏi
Hiện tại coi như là thời cơ tốt để mở miệng sao? Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
“ Nếu như kinh tế có khó khăn, anh cứ nói với em, em có thể giúp anh”. Dường như không có thời điểm nào quan trọng hơn thời điểm này để nói đến việc quan trọng như thế này.
"Kinh tế. . . . . . Có khó khăn?". Lâm Hi Nhiên cúi đầu tự định giá một lát, cuối cùng hiểu ra là Lại Linh đang lo lắng cái gì. Anh nghiêng người, mỉm cười bên tai cô nói mấy câu.
"Cái ── cái gì?". Cô nghe xong, dùng ánh mắt khó tin nhìn anh. “ Làm sao anh…….Tại sao anh có thể lại có nhiều tiền như vậy?”. Mặc dù cô có khoảng 4-5 năm tiền lương, đáng ra là phải nhiều hơn anh, nhưng đằng này, không như cô tưởng tượng, anh có nhiều hơn như thế nữa.
Trà phường này làm sao lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế? Số tiền này từ đâu mà có?
“ Anh đầu tư một ít vào cổ phiếu”. Anh không keo kiệt giải đáp
“ Cổ phiếu?”. Mặc dù công ty cũng phát hành cổ phiếu, nhưng cô chưa quen thuộc hình thức này. “ Anh lúc nào thì bắt đầu chơi cổ phiếu vậy?”
“ Trong nước thôi. Em không nhớ rõ sao? Anh lần đầu tiên mua được máy nghe chính là nghe thông tin phân tích tài chính, hay là ngày đó, lúc trở về trường học làm rơi phiếu báo điểm”. Anh dư thừa tiền cũng sẽ đầu tư, coi như là mua cổ phiếu đầu tư dài hạn.
Lúc đầu chỉ là tò mò với những con số trên máy tính, rồi sau đó từ từ có hứng thú, lâu hơn một chút, cùng bạn bè đầu tư kiếm tiền chia đều. Bạn bè của anh xem ra đủ loại, tuy là nhiều thành phần nhưng đều có chung một điểm là đều nghiên cứu cổ phiếu.
“. Hả…..?” Thì ra là…..Thì ra là…….” Thì ra anh luôn đeo tai nghe bên người để nghe thông tin về cổ phiếu sao?”. Điều này khiến Lại Linh vô cùng kinh ngạc.
Cô vẫn luôn cho rằng anh nghe nhạc để hun đúc tính tình, hoặc đơn giản chỉ là một loại hứng thú đơn thuần, không ngờ thì ra là…….Thì ra là chân tướng của sự thật là như thế này!
“ Anh nghĩ, ít nhất tiền cưới cũng đã chuẩn bị xong”. Anh cũng không thiếu tiền, cũng không cần cuộc sống nhất định cứ phải giàu có, trước kia khi còn là học sinh cũng không coi trọng lắm, bảy năm qua đầu tư cũng là vì cô. Anh thật sự là rất có kế hoạch, thuê phòng mới , tiền cũng đã trả rồi, sang năm là có thể vào ở. “ Bởi vì anh không có gì cả, cho nên, cầm sổ tiết kiệm cầu hôn có thể tương đối thật sự”. Anh cười, cầm tay cô lên, khẽ hôn.
Cầu hôn? Đôi môi mềm mại của anh hôn lên khiến đầu ngón tay cô khẽ run.
“ Em cũng không phải là ……không phải là phụ nữ hám tiền của”. Cô không thích anh nghĩ cô là cô gái coi trọng vật chất. Cô tự cấp tự túc, ngủ nghỉ thật là vô cùng giản tiện, quần áo có thể hơi hao tốn một chút nhưng là không quá mức xa xỉ, bình thường cũng sẽ tiết kiệm một phần.
“ Anh biết rõ”. Anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt : “ Cho nên, thật là may, thật là may là anh có thể nuôi nổi em”. Anh vô cùng biết được, mặc dù cô luôn đứng ở chỗ cao nhưng không phải quá cao để không thể chạm tới, hoặc là quá cao khiến người khác không thể ngẩng đầu hỏi thăm.
Mặt Lại Linh đỏ lên.
“ Em mới không cần dựa vào anh nuôi”. Làm người thì nên tự phụ trách chi trả chi tiêu hàng ngày, dù là người yêu hay là vợ chồng cũng không phải trở thành đối phương dựa dẫm.
“ Em làm sao có thể không để anh nuôi?”. Anh sẽ không cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời nói của cô, chỉ là chỉ rõ hơn: “ Nuôi một đứa bé đến đại học cần 800 vạn, tiền của em, coi như là tiền quỹ để cho con, tiền của anh, anh sẽ dùng để nuôi em và con”. Như vậy không phải là rất tốt sao?
Lại Linh dừng lại, gò má đỏ ửng, cười:
"Thì ra là anh đã tính toán tỉ mỉ." Hoàn toàn không nhìn ra, bình thường rõ ràng rất tùy tiện lại không chút để ý.
“ Anh muốn mua bán cổ bán cổ phiếu” Đây coi như là huấn luyện thường ngày thôi.
“ Anh thật là thâm tàng bất lộ”. Từ trước đến bây giờ, luôn làm cho người khác thật là ngạc nhiên.
Anh nghiêng cổ “ Anh rất bình thường”. Nhẹ giọng cười nói: “ Anh là một người đàn ông bình thường, ít nhất, anh cũng sẽ sợ người phụ nữ yêu mến của mình bị người khác theo đuổi. Cho nên, anh cố gắng để cho mình trở nên có giá trị, có thể tin tưởng hơn, đợi đến khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, mới dám buông tay theo đuổi thứ anh muốn”. Anh cũng sẽ ghen ghét, không an tâm, chẳng qua là chưa từng biểu hiện ra thôi.
Lại Llinh khắc sâu cảm động , nhưng cũng than thở, hai người bọn họ cư nhiên lại đi một vòng lớn như vậy
“ Anh còn nói, nếu như mà em thật cùng người khác kết hôn, vậy làm sao bây giờ?”. Tựa như nữ chính trong phim Nhật
Anh rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
“ Nhưngh là, trừ anh ra, bên cạnh em không còn người nào khác”. Từng có thời kỳ u mê, bất luận như vậy, mấy năm qua, khi cô mệt mỏi thì sẽ tìm đến anh mà không phải là người nào khác.
Lại Linh có chút không cam lòng: “ Cho nên anh mới không có loại sợ hãi phải không?”
“ Hả?”. Anh thành thực nói: “ Anh không biết được, có lẽ vậy”. Khi yêu, khôn vặt một chút cũng không sao, anh không phí tâm tư nghĩ qua.
“ Vậy ếnu như là anh thích người khác thì làm thế nào?”. Lại Linh bắt đầu so đo.
"Sẽ không." Trả lời không chậm trễ chút nào.
"Làm sao anh có thể khẳng định như thế?"
“ Bởi vì anh chủ định giữ em lại trong tay”.
"Ah?"
Anh nhẹ nhàng cười.
Người nào yêu người nào trước? Người nào yêu sâu hơn người nào?
Người nào tự do? Người nào bay lượn? Người nào có quyền chủ động? Người nào thủy chung chờ đợi một mình đối phương?
Tình yêu, không phải ở tranh tài mạnh yếu hoặc là tính toán.
Thật ra thì có thể rất đơn giản rất đơn giản.