Chương trước
Chương sau
Lâm Hi Nhiên là gia đình đơn thân, chỉ có mẹ, nghe nói ba của Hi Nhiên đã qua đời.

Nhà bọn họ có bốn đứa bé, cả bốn người đều là con trai. Hi Nhiên là con thứ 3. Chỉ là, bốn anh em không cùng một mẹ. Tuổi của an hem họ thậm chí tương cận đến mức lấy tháng để phân lớn nhỏ. Em trai Hi Nhiên kém anh ta 5 tháng.

Như vậy, người mẹ ở Nghi Lan là mẹ đẻ của người nào đây?

Đáp án dĩ nhiên là, không biết.

Nghe nói bác gái coi 4 đứa trẻ là con đẻ, cho nên không phân biệt ai là con đẻ, ai là con nuôi. Trên thực tế cũng xác thực như thế, bất luận là thương yêu hoặc dạy dỗ đều vô cùng công bằng. 4 đứa trẻ không vì con đẻ con nuôi mà nặng nhẹ lẫn nhau.

Nhà bọn họ như vậy quả thật là có chút đặc biệt, nếu là gặp qua các anh em của Hi Nhiên sẽ cảm giác bọn họ không giống như người cùng một nhà. Từ dung mạo, cá tính, yêu thích, cơ hồ không có nửa điểm tương tự.

Duy nhất có ăn ý. Tuy khác cha khác mẹ nhưng sẽ không vì điều này mà không thống nhất với nhau. Từ lúc hiểu biết bọn họ đều hiểu chỉ có một mẹ, điều này thế là đủ rồi.

Thật ra thì chỉ cần để ý Lâm Hi Nhiên là có thể hiểu sơ lược cách thức dạy con của mẹ anh ta.

Đơn giản mà nói, chỉ cần không ăn trộm, lừa gạt, làm chuyện xấu nguy hại đến người khác, như vậy, muốn làm gì bà đều không quản. Chỉ là, mình lựa chọn thì mình phải chịu trách nhiệm với việc mình làm, không được về nhà khóc lóc vô ích.

Bác gái thật là lợi hại

Có thể thấy tư tưởng nuôi dạy này đặc biệt với 4 đứa trẻ, khiến cho Từ Lại Linh suy ngẫm. Bà sẽ không bởi vì con trai mang phụ nữ về nhà rồi liều mạng đòi cưới, bà chỉ lặng lẽ quan sát, nhưng chính là như vậy mới thật là đáng sợ.

Cô luôn có cảm giác mình hoàn toàn bị nhìn thấu. Cũng vì vậy, mặc dù bác gái hiền hòa, là người cực tốt, Từ Lại Linh cũng không cách nào buông lỏng trước mặt vị trưởng bối này.

Hôm sau tới nhà làm khách, cùng ăn cơm với mẹ của Hi Nhiên. Buổi chiều pha trà hàn huyên, cô vẫn luôn trong trạng thái cư xử thận trọng. Cho đến khi lên xe chuẩn bị trở về Đài Bắc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉnh đốn lại tâm tư. Thứ hai, công việc lại bắt đầu.

Hao phí cả buổi sáng, cuối cùng cô cũng thẩm duyệt xong toàn bộ tài liệu để trên mặt bàn, mắt khô khốc, hơi dựa vào thành ghế, vô ý lại nhìn lên cái túi xách để trên tủ.

“ A……”. Ở bên trong là chè dương canh mà Hi Nhiên muốn cô nếu có cơ hội thì nên đưa cho nhân viên cấp dưới cùng nếm thửm nhưng sáng nay vội vàng cô liền quên mất, không bỏ vào tủ lạnh, không biết có còn dùng được hay không?

Vừa định đứng dậy, đã có người gõ cửa.

“ Phó……Phó chủ nhiệm”. Nhân viên nam vẻ mặt hốt hoảng, muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì?" Dù sao cũng sắp tới giờ ăn trưa, lát nữa sẽ đưa cho bọn họ. Cô nghĩ.

"Phó chủ nhiệm. . . . . . Cái đó. . . . . ."

Cô nhìn ra được có điều gì đó không bình thường. Thế nào?"

Nhân viên nam lau mồ hôi, nhắm mắt, mặt hồng hồng, nói:

“………….Phó chủ nhiệm, việc kia, nguyên liệu có vấn đề. Đưa cho hãng gia công làm nhưng cơ khí làm hỏng. Chúng ta, quy cách hàng hóa cùng dây chuyền sản xuất cũng chết rồi”. Tiếp tục như vậy nữa có thể sẽ dẫn tới tình trạng kéo dài thời gian giao hàng.

Cô hé mắt, nam cấ dưới dự đoán cô sẽ bộc phát tính khí chỉ trích, nhưng không ngờ cô lại cầm cái túi trên bàn rồi ném cho hắn:

" Cất giúp tôi vào tủ lạnh ở phòng giải khát”

“ Gì?. Nam cấp dưới biến thành đại ngốc

"Nhanh đi a!". Cô thúc giục, cầm điện thoại nhấn mã số, nghiêm mặt nói: “ Alo, ngài khỏe chứ. Tôi là Từ Lại Linh phòng Khoa học kỹ thuật của Đường thị, phiền tìm giúp tôi Vương tiên sinh………”.

Mỗi ngày tan học, Từ Lại Linh luôn nhìn ra cổng trường.

Bởi vì cô chờ đợi Hi Nhiên sẽ đột nhiên xuất hiện. Cô đã từng làm cho cậu ấy tức giận nhưng bây giờ cô tình nguyện thà để cho cậu ấy đứng ở đấy mặc cho mọi người xem xét còn hơn là không nói lời nào, tự nhiên biến mất khỏi thế gian

Vậy mà, nửa năm trôi qua, cô thất vọng.

Đến cuối năm thứ 3, cô chuẩn bị luyện thi, tự ép mình đừng nghĩ đến việc đó nữa, nên để tâm vào việc học. Các cuộc thi vào trường Đại học luôn bận tối mắt tối mũi, cô không có thời gian nhớ đến người bạn đồng học của mình.

Cơ hồ như là một loại phát tiết, cô đem toàn bộ tâm lực cùng sự tập trung vào học hành, thành tích đột nhiên tăng mạnh, nhưng cô càng lúc lại càng cảm thấy trống rỗng.

3 – 4 tháng sau, tâm tình của cô càng cảm thấy không yên. Trong nhà không có ai dám trêu chọc cô, ngay cả cậu em trai nghịch ngợm cũng tránh xa cô. Bọn họ nói đây là biến chứng của việc thi liên tục nhưng chỉ có chính cô mới biết lý do tại sao.

Tình hình cứ thế kéo dài đến Rằm tháng 7, cuộc thi có nhiều gặt hái.

Cô chuẩn bị đầy đủ, cho đến ngày thứ 3 đã thi xong toàn bộ. Cô chắc chắn mình có thể thi đỗ vào đại học năm thứ nhất, cùng với thời điểm này trong nước. Quả đúng là Hi Nhiên nói không sai, trường trung học rất giống trong nước.

Danh sách niêm yết ngày ấy, cô không đi xem. Ngược lại em gái rất ra dáng gà mẹ gọi điện thoại về nói tên cô quả nhiên đã có trên bảng thi đỗ.

Không có cảm giác vui sướng quá mức, trong lòng chỉ là muốn nhưng : thôi, cứ như vậy đi.

Kết thúc thôi, cuộc đời của cô có thể bắt đầu đi về phía một người khác, lại bắt đầu một giai đoạn khác.

8h tối, trong nhà không có ai, cô nhìn chằm chằm bộ phim trên ti vi, khóc rối rít. Nhớ tới mình có thể sống tốt mấy năm cho quên chuyện cũ đi giống như trên ti vi, cô cầm hộp điều khiển chuyển đông chuyển tây, không có cách nào dừng lại tại kênh nào đấy, 5 phút đã trôi qua.

"Thật nhàm chán. . . . . ." Tắt TV, cô lui về phía sau nằm vào ghế salon.

Cô nên đi ra ngoài dạo phố, cũng rất lâu rồi chưa mua thêm quần áo………Khi còn bé thì còn háo hứng mong chờ đếm từng tập manga………..

Có nhiều chuyện để làm nhưng cô không còn hứng thú nữa rồi.

Ngồi dậy, cô chuẩn bị trở về phòng ngủ, có lẽ ở Đại Thụy bây giờ là 10h, ngày mai là ngày thi liên thông là xong, cô có cảm giác hưng phấn.

Linh! Tiếng điện thoại vang lên, cô thuận tay bắt máy.

“ Alo, xin hỏi tìm ai ạ?”.

“…….Xin giúp chuyển máy cho Từ Lại Linh”.

Âm thanh có chút quen thuộc, đầu óc cô mơ hồ tìm tòi lại, trong ngực cũng có phản ứng theo giọng nói trầm nhẹ trong loa.

“ Chính là tôi đây”. Cô không phát hiện âm thanh của mình có chút run rẩy.

"A. . . . . . Bạn. . . . . . Lại linh, mình là Lâm Hi Nhiên, bạn. . . . . Nhận ra mình không?" Có chút thử dò xét cùng do dự hỏi.

". . . . . . Dĩ nhiên nhớ!" Quả thật nói nhảm.

Cậu giống như là thở phào nhẹ nhõm.

"Hiện tại bạn có rảnh không?"

“ Hả?”. Lâu như vậy không thấy động tĩnh gì, bây giờ lại nói lời dạo đầu này thật sự là quá tệ mà.

" Mình đang ở trước cổng nhà bạn, bạn có thể ra ngoài một lát hay không?”.

“Hả”. Cô sững sờ, rất nhanh vọt tới cửa sổ sát đất trước, kéo rèm viền tơ ở cửa sổ ra nhưng từ góc độ này không nhìn thấy cột điện thọa ở đầu hẻm. “ Được, mình xuống ngay đây”. Cô không suy tư đồng ý, sau đó lập tức cúp điện thoại, nắm cái chìa khóa trong tay rồi chạy xuống tầng lầu.

Cô tức giận thở gấp o o , ở dưới đèn đường, thấy cái người chết tiệt phía trước.

Cậu dắt cái xe đạp màu xanh dương, cõng trên lưng một túi lớn, mặc như gió như mây ngao du bốn phương trời, vẫn cái lưng gù kia. Phát hiện cô đến, cậu nhẹ nhàng mỉm cười với cô.

"Lại Linh." Cậu hô lên.

Ngực cô hung hăng rút chặt. Trong giây lát mới nhớ ra phải chạy tới đánh cậu ta hai quyền. Xác nhận đó không phải là ảo ảnh. Có cái ý nghĩ này là bởi mấy tháng qua đè nèn tức giận trong lòng, bây giờ toàn bộ phải trả lại cho cậu ta.

“ Bạn………..làm sao bạn biết nhà mình?”. Khóe miệng thốt lên giọng điệu không tốt, đối mặt với cậu ta, cô luôn mất đi suy tư cùng tỉnh táo.

“ Mình hôm nay mới về Đài Bắc…………..”

“ Hôm nay?”. Rõ ràng là nói 3-4 tháng sau phải trở về. Thế mà………….Rốt cuộc là cậu ta chạy đến những nơi nào?

"Ừ." Hi Nhiên luôn dịu dàng cười cười như vậy, nói: ". . . . . . Hôm nay niêm yết danh sách thi đỗ đại học , có đúng hay không?" Cậu nghe tin tức trên radio.

Cho nên vừa về đến Đài Bắc, cậu thậm chí ngay cả cửa nhà còn chưa chạm chân đến mà đi tìm Lại Linh trước.

Cô nhìn Hi Nhiên, không hiểu câu hỏi của cậu ta có ý nghĩa gì.

"Bạn thi đỗ trường mà bạn thích sao?"

"Ừ." Cô vô ý thức đáp trả.

Hi Nhiên cười lên, vẻ mặt giống như là chính mình thi đậu vậy, rất vui vẻ.

"Chúc mừng bạn" Cậu biết Lại Linh nghiêm túc học hành đến cỡ nào.

"Bạn. . . . . ." Cô chợt hỏi: "Bạn là đặc biệt . . . . . . Tới chúc mừng tớ sao?" Cô quả thật không thể tin được, hành động của cậu ta làm sao lại đơn thuần như vậy, lại trực tiếp như vậy?

"Đúng." Hi Nhiên cười mị, chớp chớp tròng mắt, "Trừ lần đó ra. . . . . . Bạn sinh vào tháng 8 phải không. . . . . ." Cậu tìm trong sổ ghi chép vừa đúng thấy ngày sinh nhật của Lại Linh.

Lại Linh nhìn Hi Nhiên để túi đeo trên lưng xuống. Sau khi mở ra, bên trong cầm một cái hộp bằng giấy lên, tự đưa cho cô.

"Mặc dù có điểm sớm, chỉ là, sinh nhật vui vẻ."

Hi Nhiên cười khi thấy nước mắt của Lại Linh tràn ra, cô ngây ngô ngạc nhiên không biết nên có phản ứng gì, chỉ có thể ngây ngốc nhận lấy. Xé giấy gói quà ra, món quà của Hi Nhiên hiện ra trong tay cô. Đó là một Phong Linh bằng gốm đậm chất dân tộc ( mình đoán Phong Linh là chuông gió)

“ Đây là sản phẩm thủ công mỹ nghệ của địa phương, người ta dạy mình làm. Dáng vẻ không được dễ nhìn cho lắm…………..Nhưng âm thanh rất êm tai”. Hi Nhiên mặt có chút hồng, nhẹ nói.

Cũng không biết tại sao, lúc cậu đang đi đường luôn là thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến Lại Linh.

Không phải là người khác, chính là chỉ muốn đến Lại Linh

Có lẽ là do đang mang vật kỷ niệm trên vai. Hi Nhiên cảm giác mình căn bản chưa bao giờ biết cách làm thế nào mở miệng tặng quà cho người khác.

Vừa lúc Lại Linh sinh nhật, coi như món quà kỷ niệm này là quà sinh nhật cho cô. Hi Nhiên nghĩ rất đơn thuần như vậy. Nghĩ là làm luôn.

Hi Nhiên cười. Lại Linh ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh đèn đường vàng hắt bóng dáng nhàn nhạt chiếu xuống bao quanh cậu ta. Có cái gì đó len lỏi ở đáy lòng cô nhưng giờ phút này phải khó khăn khắc chế cảm xúc.

Càng không ngừng bảo vệ thì lại càng sinh ra hấp dẫn.

Kết quả thi Đại học so với vật trong tay Lại Linh mà nói không có giá trị bằng Phong Linh này, hình như là không ngang giá.

“ Phó chủ nhiệm, nhân viên sửa chữa đã đến rồi!”. Nhân viên nữ vội vàng báo cáo.

Ra hiệu là mình đã biết rồi, Từ Lại Linh tiếp tục bàn bạc với người ở trong điện thoại.

". . . . . . Đúng , đúng,. Không cần gấp gáp, thật ra thì bên anh cũng coi là người bị hại. . . . . . Được, xin mau sớm đem nguyên liệu đưa tới. . . . . . Được, cám ơn anh."

Dập điện thoại, cô đi ra phòng làm việc của mình, hướng về phía nhân viên cấp dưới:

“ 4 giờ chiều ngày kia nguyên liệu mới đạt tiêu chuẩn sẽ được đưa đến, nếu như trước đó bên cơ khí vẫn chưa sửa chữa được, tôi sẽ liên lạc với hãng bên kia thương lượng kéo dài thời gian sử dụng dây chuyền sản xuất. Nếu có vấn đề gì thì báo cáo cho tôi biết”.

Chỉ thị đưa ra, toàn bộ nhân viên bắt đầu bắt tay vào việc.

Giám đốc của hãng bên kia đã đi ra ngoài, tình trạng lo lắng xuất hiện, Từ Lại Linh dùng di động và điện thoại của công ty để giữ liên lạc. Kỳ thực rất ít người xử lý khắc phục hậu quả những vụ việc như thế này, chỉ có Từ Lại Linh là vị trí trung tâm, vừa phụ trách vừa điều hành công việc.

Máy vi tính trước mặt vẫn ở trạng thái chờ hoạt động, cô nhận được điện thoại của nhân viên nói nguyên liệu đã được chuyển tới, lập tức gọi cho hai nhà máy bên kia thương lượng giúp đỡ xử lý công việc.

Chính cô cũng tự mình đi xuống xưởng kiểm tra, hai nhà máy chỉ có một dây chuyền sản xuất có thể sử dụng, tốc độ sẽ khá chậm, may mắn lúc 6 giờ thợ cơ khí thuận lợi sửa xong, khôi phục sản xuất, dự tính ảnh hưởng không quá lớn.

Trở lại công ty, đã là mười một giờ đêm, mọi người mệt mỏi nằm xoài tại chỗ ngồi.

Hiện tại chỉ chờ hãng giao hàng, kiểm tra phẩm chất sau đó nộp báo cáo.

“ Phó chủ nhiệm, làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy mà cô lại điều được nguyên liệu đến?”. Có người không nhịn được hỏi, nếu không phải nhanh có nguyên liệu thì dù thợ cơ khí sửa xong dây chuyền thì cũng không có cách nào làm ra sản phẩm”.

“ Nguyên liệu này là của bên chuyên cung cấp nguyên liệu. Tôi đã từng nói với bọn họ là nguyên liệu này có vấn đề. Chính vì thế lúc sang bên đó tôi có mời theo người kiểm nghiệm, vừa có ý nhắc nhở bên đó. Sau này mới biết là nhân viên cấp dưới của bọn họ giở trò quỷ, làm tổn hại đến danh dự của bọn họ. Người quản lý bên đó đổ trách nhiệm cho nhân viên nhưng vẫn bị đuổi việc. Bên họ rất xin lỗi bên công ty chúng ta cho nên đồng ý vận chuyển một nhóm nguyên liệu mới……”. Cứ như vậy, công ty sản xuất cùng công ty cung cấp nguyên liệu quan hệ hợp tác tốt cùng tin tưởng lẫn nhau sẽ duy trì được quan hệ hợp tác vui vẻ. Cô ngày ngày làm thêm giờ, cũng không phải chỉ có núp trong phòng làm việc chăm chăm kiếm tiền lương.

Cô dựa vào cánh cửa, uống ly trà ướp hương, từ từ rồi nói tiếp:

“ Tôi muốn nói cho mọi người biết rồi nhưng không biết mọi người lại có động tác nhanh hơn tôi, như thế lại tiền trảm hậu tấu”. Kết quả lại còn làm hỏng dây chuyền cơ khí.

Mặc dù là chậm một bước, cuối cùng vẫn có được cứu trợ.

Mấy nhân viên cấp dưới một hồi đỏ mặt tới mang tai. Thật là không nói ra lời. Thật sự bọn họ muốn làm ra sản phẩm khiến cho cô mất mặt. Không ngờ ngược lại khi sản xuất lại xảy ra chuyện như vậy.

"Thật xin lỗi, phó chủ nhiệm." Mấy nhân viên ủ rũ cúi đầu.

"Thôi." Dù sao tạm thời là không có vấn đề gì."Tuần sau tìm thời gian, hẹn với nhà máy bên kia nói lời xin lỗi”. Cô cũng sẽ đi cùng.

"Phải . . . . .". Nhân viên cấp dưới xấu hổ.

Hi Nhiên trước kia đã từng cùng cô tán gẫu qua cách giáo dục của mẹ cậu ấy. Đúng là, thay vì trừng phạt trách cứ, không bằng sửa chữa thiếu sót đó, rồi từ đó rút ra kinh nghiệm cho bản thân. Nếu chỉ trách tội cũng không thể học được điều gì. Cô cảm thấy quan niệm này rất có đạo lý, vô thức cô lại sử dụng điều này để khắc phục yếu điểm của bản thân và áp dụng với các em mình.

Bất luận là trước khi thăng chức lên Phó chủ nhiệm hay áp dụng với nhân viên cấp dưới thì đều áp dụng phương pháp này.

Bọn họ cùng là đồng nghiệp với nhau, dĩ nhiên cũng chính là ở trên cùng một thuyền, nếu xảy ra vấn đề gì, cô cũng có trách nhiệm.

Biết sai là tốt, sau này đối xử với nhau cũng sẽ không lỗ mãng như thế nữa, không khí đột nhiên trở nên trầm trọng. Thật ra thì cô cũng không muốn trách mắng bọn họ, chỉ là nói ra những lời hóa giải những hiểu lầm của bọn họ.

Nhắm mắt lại, cô luôn luôn phân biệt bạn bè và cộng sự. Thật không biết làm thế nào để cải thiện tình hình này.

Một hồi chuông vang lên, cô chuyển tầm mắt, nhìn về phía phòng làm việc của mình, trên cửa sổ có treo chiếc phong linh làm bằng gốm.

"Đúng rồi. . . . . ." Một hồi lâu, cô đi vào phòng giải khát, mở tủ lạnh công cộng, lấy ra một túi giấy. Tóc xốc xếch, cà vạt lệch, vẻ mặt của đám nhân viên cấp dưới như là cha mẹ chết, cô nghiêm trang nói: “ Ai muốn ăn chè dương canh?”

Ừ. . . . . . Hi vọng đừng nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

Coi bọn họ như bạn bè.

Tuy không tốt đến mức gắn bó keo sơn nhưng thỉnh thoảng cũng có thể đi ra ngoài ăn một bữa cơm hoặc gặp mặt trò chuyện……….

Mọi người đều nói cuộc sống ở đại học muôn hình muôn vẻ, nhưng, Từ Lại Linh sẽ không quá chìm đắm vào suy tư nhớ đến tháng nào có hoa tuyêt, ngọn gió nào thổi đến đây. Cô chỉ hi vọng mình có thể tận hưởng những tháng ngày trôi qua phong phú như vậy

Vì vậy, cô điều chỉnh thời khóa biểu. Lâm Hi Nhiên ngày nào đó rảnh rỗi, cô tận lực cũng phải có. Lâm Hi Nhiên ngày nào đó có 8 tiết học, cô cũng sẽ lấp đầy môn học của mình.

Sau đó, chờ cậu ta gọi điện thoại tới mời cô, có lúc cũng sẽ đổi thành cô chủ động gọi trước.

“ Ngày mai tớ muốn tham gia giao lưu hai bên”.

Trong tiệm ăn nhanh, Lai Linh đối diện với Hi Nhiên nói, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mục quảng cáo ưu đãi giá đặc biết.

Hi Nhiên cuối cùng cũng từ trong vở ghi ngẩng đầu lên. Cậu đang chuẩn bị làm gia sư cho học sinh tiểu học, vẻ mặt trước sau như một ôn hòa.

“ Giao lưu ………Vậy hẳn là rất thú vị”. Hi Nhiên rất bình thản nói lên cảm tưởng.

Nói như vậy là cậu ấy đã từng tham gia? Nghĩ đến bọn họ là trường công lớp chuyên phong cách tự do, cậu ta có thể không tham gia sao?

“ Nghe nói cái gì mà Đại học Y”. Cô dùng ống hút dùng sức đâm vào viên đá trong chén.

"Ừ. . . . . ." Cứ có cảm giác Lại Linh thật giống như đang đợi cậu nói cái gì, Lâm Hi Nhiên đành phải nói: “ Hi vọng bạn………….Đi chơi vui vẻ”. Cậu vừa thành tâm lại thành khẩn nói.

Cô không nhịn được ý nghĩ kích động, bỏ ống hút xuống. Thật may là còn có thể nói hưởng ứng với giọng ngang hàng:

"Cám ơn cậu"

Thật khiến cho người ta tức giận!

Không biết tại sao mình lại cố ý nói cho cậu ta biết, cũng không hiểu tại sao mình đối với cậu ta luôn trong trạng thái tức giận còn cậu ta luôn có thái độ bình tĩnh. Tóm lại, cô chính là cảm thấy……….Rất tức giận!

Vốn là cô không có hứng thú, chỉ là nghe bạn cùng lớp nói mà thôi. Nhưng bây giờ cô quyết định thay đổi tâm ý, tham dự giao lưu giữa hai trường.

Hai ngày sau, cô ngồi trong một phòng ăn được trang trí vô cùng phong phú, không khí vô cùng khác trong lòng cảm thấy hả hê lắm. Cô cùng các bạn đồng học nói chuyện đồng thời cũng tiếp thu không biết bao nhiêu ánh mắt đố kỵ của các bạn nữ.

Cô cũng không nghĩ là phải nổi bật nhất, chỉ là muốn biết dùng bữa ăn tối lãng mạn ở nhà hàng Tây có gì khác biệt với gặm cọng khoai tây trong tiệm ăn nhanh

Đại khái chính là nam giới sẽ kéo ghế giúp, mà nếu ở chỗ Lâm Hi Nhiên thì vừa phải đeo balo vừa phải chiếm chỗ ngồi.

Kết thúc buổi giao lưu, một chàng trai có bề ngoài bảnh bao nhất, khí thế áp đảo hơn những người có ý định theo đuổi cô. Chàng trai đó đề nghị được đưa cô về nhà. Cô thấy mấy chàng trai khác đều nhìn chàng trai mà ngỏ lời mời với cô, cô nghĩ ít nhất hắn ta sẽ không ngốc đến nỗi chở mình lên núi giết người vứt xác, vì vậy cô không cự tuyệt. Ngồi trong xe hơi BMW cao cấp bên cạnh ví trí lái xe, cô âm thầm so sánh với việc ngồi trên xe đạp không giống nhau chỗ nào.

Lúc về đến nhà, chàng trai kia xuống xe, mở cửa xe cho cô, đưa đến cửa nhà, ôm hông của cô.

“ Bạn làm gì vậy?”. Cô cau mày hỏi, đẩy chàng trai kia ra.

Trên người của hắn dùng nước hoa gì như là mùi thuốc diệt muỗi vậy? Thật sự là rất chảnh chọe. Cô muốn mùi vị sạch sẽ như của Lâm Hi Nhiên.

“ Chỉ là muốn cầu xin thục nữ một cái hôn thôi mà”. Hắn đè thấp một tiếng, tự cho mình là phong lưu, lời nói tràn ngập hiệu quả.

"Tại sao?" Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt thôi.

“ Đây là xã giao quốc tế cơ bản………..”. Cho là cô vờ tha để bắt thật, nếu cô gái nói “ Không” có nghĩa là “ Có”, loại tuyệt chiêu đuổi bướm bắt hoa này hắn vô cùng am hiêu. Cúi mặt xuống sẽ phải hôn cô ấy.

Từ Lại Linh không khách khí đưa tay chặn cái miệng của hắn ta lại. Tiếp theo dời đến cổ tay của hắn, đè xuống một cái, thừa dịp hắn đau đớn mất đi sự chú ý cô nâng chân đem cả người hắn ta ngoặt xuống.

Thuật phòng thân này thật là dùng không tệ. Lấy hơi, cô đứng thẳng người, sờ chút tóc, nhìn người dưới đất đang kinh ngạc, nói:

“ Kỹ xảo Judo đơn giản, đây cũng là vận động theo tiêu chuẩn quốc tế”. Cô trả lễ không cần khách khí. “ Cám ơn bạn hôm nay đã đưa mình về nhà”. Cô nói xong, lấy chìa khóa mở cửa rồi không thèm để ý đến hắn ta nữa.

“ Chị, chị thật là tàn khốc!”.

Vừa vào cửa, em trai đang học lớp 12 liền đưa cho cô hộp giấy khăn giấy.

“ Không được đứng ở cửa sổ nhìn lén”. Từ Lại Linh trừng mắt nhìn em trai mình ra hiệu cảnh cáo, rút khăn giấy lau nước bọt của chàng trai kia trên tay cô. “ Chị muốn tắm…………Có người nào gọi điện thoại cho chị không? “. Cởi áo khoác xuống, cô đi vào gian phòng.

“ Không có ai cả”. Lần này là cô em gái đang học lớp 11 đáp.

Có chút thật vọng. Từ Lại Linh lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, đứng trước gương, cô ngắm mặt mình trong gương.

Đàn ông thích gương mặt này sao?

Không phải làm người khác mê muội đến mức muốn hôn sao? Vậy tại sao đối với người kia lại không có tác dụng? Nói cách khác, gương mặt này không làm người kia động lòng?

“ Bạn bè”………Hai chữ này giống như một đường ngăn cách, mà người kia chưa bao giờ vượt qua giới hạn. Chưa bao giờ.

Đến tột cùng là tại sao a. . . . . .

Nước nóng tạo thành một đám sương mờ lượn lờ bao trùm cả ở gương trang điểm, cô có chút ngẩn người viết tên Lâm Hi Nhiên ở phía trên, rồi sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện ra mình đang chìm trong suy nghĩ ngồn ngang, mặt cô chuyển sang màu hồng, cô vội vàng quay đi hòng xóa chứng cứ.

Vùi mình vào bồn tắm đầy nước nóng, cô nằm lên gạch men sứ lạnh lẽo nhẹ nhàng hừ một tiếng.

". . . . . . Mấy ngày nữa là thứ bảy. . . . . ." Không có tiết học. . . . . .

Rủ Hi Nhiên đi ăn Hamburg giá đặc biệt thôi.

Gần đây, có một học trưởng rất cần mẫn theo đuổi cô.

Người học trưởng kia học hành rất ưu tú, thể dục vạn năng, cao 1m8, là nhân tài, ở trường học còn là trưởng hội học sinh, tham gia các hoạt động của trường rất nhiệt tình.

Các bạn khác nói xét về bất luận phương diện nào, hai người bọn họ đều rất xứng đôi.

Từ Lại Linh cảm thấy có chút buồn cười. Cô đối với vị học trưởng kia không có cảm giá, một chút xíu cũng không có.

Cứ coi như mọi người phác họa hai người họ thành tài tử giai nhân, sau đó khi không có việc gì thì họ mang ra ghép đôi, cô đối với người bạn kia không có cảm giác. Cô cũng sẽ không bởi vì có một chàng trai xứng đáng với cô mà phải cùng đối phương lui tới.

Luôn bị các bạn học ghép thành đôi, điều này thật sự như món ăn không có dinh dưỡng. Sinh viên đại học còn có rất nhiều việc để làm.

Nàng lười phải giải thích, không muốn để ý tới.

Không ngờ giữ vững khiếm tốn lại bị biến thành một loại cam chịu, người người đều coi hai người bọn họ là người yêu công khai của nhau. Ngay cả người học trưởng kia cũng bắt đầu tự cho mình cái quyền làm “ Hộ hoa sứ giả” ( ý là người đưa đón )

"Lại Linh, bạn muốn đi đâu?" Học trưởng đứng ở ngoài phòng học chờ cô tan lớp, nhìn cô đi ra, đi theo bên cạnh hỏi.

Đã 6 tuần lễ nay cậu ta đứng ở cửa phòng học cản người. Từ Lại Linh tôn trọng vị học trưởng này nhưng thật sự không thích cậu ta làm như vậy, cô không hiểu mình làm cái gì khiến học trưởng hiểu lầm.

“ Mình đi hẹn hò”. Cô bày tỏ một cách đơn giản.

“ Thật sao?”. Cậu ta lập tức hỏi lại: “ Là nam”. Lúc trước cậu ta nhận được tin tức có người nói thấy một người con trai đứng ở cửa trường học chờ Lại Linh.

Cô cảm thấy mình không cần thiết phải trả lời. Giữ yên lặng , không thả chậm bước chân.

Nhìn nàng không nói lời nào, học trưởng trong lòng để ý, rồi lại nghĩ biểu hiện tự nhiên.

"Lại Linh, bạn muốn cùng cậu ấy đi đâu?"

"Còn chưa có quyết định." MacDonald hoặc quán gà chiên Đức Châu. . . . . . A, cô quên mang theo tiền thưởng rồi.

Nghe cô nói sơ lược như vậy, học trưởng không khỏi kéo cô lại: “ Lại Linh, mình không phải là muốn trông nom bạn, chỉ là……….mình thật sự lo lắng loại làm quen kia”

Cô trợn to hai mắt.

Lúc nào thì đến phiên cậu ta quản vậy? Cha mẹ cô còn chưa từng can thiệp vào chuyện cô lựa chọn bạn!

Tình huống diễn biến thái quá, cô quyết định phải nói rõ với cậu ta.

“ Học trưởng à, bạn của mình có chơi được hay không, là mình có quyền tự do lựa chọn”. Không ai có thể xen vào.

"Nhưng. . . . . ." Học trưởng nghiêm túc nhìn cô. “ Có rất nhiều người thích dáng vẻ bên ngoài của bạn, chuyện này thực sự là rất nguy hiểm”. Ngộ nhỡ một ngày nào đó bị lừa gạt thì sao?

Cô thiếu chút nữa"HAAA" một tiếng bật cười.

“ Mình nghĩ người bạn kia của mình……..Là người mình đã biết từ trước, đặc biệt là bạn ấy không quan tâm hình dáng của mình thế nào.” Cô thậm chí hoài nghi người kia rốt cuộc có nhớ diện mạo của cô rõ ràng hay không

“ Làm sao có thể?”. Học trưởng thất thanh, có đánh chết cũng không tin. Từ khi cô nhập học đã tạo thành oanh động, có rất nhiều bạn nam thích cô gái xinh đẹp, đều là con trai với nhau nên cậu biết. “ Bạn đưa tên trường học hoặc thông tin của cậu bạn kia cho mình, mình sẽ điều tra giúp bạn”. Cậu có mạng lưới liên lạc rộng lớn nên xung phong đảm nhận việc này.

Cô vốn là không để ý đến học trưởng, đột nhiên nghĩ lại, mới chậm rãi nói:

“ Bạn của mình không phải là sinh viên đại học, là học chuyên sinh. Bằng tuổi mình nhưng bây giờ học chuyên năm ba. Năm ngoái đã tạm nghỉ học”.

"Cái gì?" Học trưởng khiếp sợ vô cùng, khẩn trương nói: "Lại Linh, thế có nghĩa là cậu ấy không thi đỗ PTTH mà học trường dạy nghề à, như thế trình độ văn hóa cũng kém, bạn thế nào mà lại quen biết thứ người như thế?”

Thứ người như thế? Loại người này loại người như vậy? Từ Lại Linh giận tái mặt.

“ Bọn họ không có tiêu chuẩn, lại không ham mê đọc sách, không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, rồi lại làm quen với bạn, sau đó bạn sẽ đi khoe khoang với các bạn khác rằng cậu ta còn nghỉ học ! Bạn thật……………”

Cô đưa ngón trỏ hướng về phía học trưởng, ngón cái hơi gấp, giống như là đang bóp cò:

“ A”. Hô lên một tiếng, cô vừa giận vừa muốn cắt đứt những lời nói làm chê bai làm đau lỗ tai cô. Nếu cho học trưởng kia nói tiếp, cô không đảm bảo tại chỗ này cô sẽ làm ra cái dạng gì. “ Học trưởng, xin bạn đừng ô nhục mình nữa”. Lời nói này biểu đạt ý gì, dùng cái mũi cũng biết ý là nhỏ mọn, kỳ thị người khác.

". . . . . . Gì?" Hoàn toàn không hiểu cô là có ý gì.

“ Học trưởng, mình trước kia nhỏ tuổi không hiểu chuyện thì đã từng cho là như vậy, nhưng bây giờ mình lại vô cùng ghét những ngày tháng trước đây của mình”. Cô thả tay xuống, lạnh nhạt nói: “ Nếu như bạn nói bạn đọc nhiều sách nhưng chỉ là học được cách xem thường hoặc không tôn trọng người khác, như vậy, mình không biêt được tột cùng là bạn muốn học cái gì từ trong sách?”. Xoay người dời bước.

Hắn ngẩn ngơ."Lại linh ──"

"Đúng rồi, " Cô quay đầu lại. “ Học trưởng, mình và bạn đều biết hai chúng ta căn bản không phải là đang tìm hiểu nhau, mình cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu như bạn đừng tự biến mình thành trò cười thì xin dừng lại, bề ngoài và hành động không giống nhau như thế”. Cô không hi vọng lại nhìn thấy hắn lúc nào cũng đi theo cô hoặc tán gẫu về cô với các bạn khác. “ Trong lạnh lùng có uyển chuyển, trong uyển chuyển lại hàm xúc”.

Có ý nghĩ ảo tưởng căn bản không phải là cô. Thật là nhàm chán.

Chuyện này có thể kết thúc. Sau khi lịch sự gật đầu, cô đi về phía cổng trường học.

Có người, ở bên kia chờ.

Cô chạy chậm đi tới, đứng lại bên cạnh người kia, theo thói quen kéo tai nghe của người kia xuống, gọi:

“ Hi Nhiên”. Cô không phát hiện trên mặt mình có nụ cười rực rỡ đến cỡ nào.

Cô………..Ở trước mặt người kia thì luôn biểu hiện vẻ mặt như thế, hình như càng lúc càng sáng sủa, càng lúc càng như một người khác. Lâm Hi Nhiên cúi đầu, đầu tiên là nhẹ nhàng ngẩn ra, rồi sau đó ánh mắt dần dần nhu hòa, từ từ mỉm cười.

". . . . . . Có thể đi được rồi chứ?"

"Ừ." Cô ngồi lên xe đạp chỗ ngồi phía sau, vốn là chỉ có sắt, để cho tiện chở cô, Hi Nhiên trang bị thêm cái đệm. Mắt vòng vo vòng, cô chỉ về cô gái đẹp đằng trước,rất dễ thấy đó là một cô gái có phong cách: “ Hi Nhiên, bạn cảm thấy nữ sinh kia lớn lên sẽ trông thế nào?”.

“ À……………”. Hi Nhiên nghiêng đầu nhìn theo hướng Lại Linh chỉ, nhìn trong đám người kia tìm mục tiêu nhưng bởi vì còn muốn khống chế đầu xe mà không cách nào vừa nhìn vừa lái xe, cậu khổ sở nói: “ Bạn nói người nào? Thị lực của mình không tốt lắm…………”. Cậu thật sự không hiểu vì sao gần đây Lại Linh rất hay đột nhiên hỏi về những vấn đề này.

Lại Linh nhìn thấy điệu bộ của Hi Nhiên cố gắng tìm mục tiêu, không nhịn được ngẩng đầu lên cười một tiếng, nói:

“ Hi Nhiên, mình cảm thấy quan hệ hữu nghị không dễ chơi, cùng người xa lạ ăn cơm không được tự nhiên lắm, về sau mình không tham gia nữa”. Cô không muốn tham gia.

Lâm Hi Nhiên mặc dù nghi ngờ vì sao cô lại nói sang chuyện khác, nhưng cuối cùng có thể chuyên tâm lái xe. Hi Nhiên đem tầm mắt hướng về đường phía trước nói, mặt mỉm cười:

“ …….Ừ”. Hi Nhiên không ngăn lại cũng không phát biểu quá nhiều ý kiến.

Lối đi bộ, khí thải từ các loại xe khác khó ngửi, nhưng cô lại cảm thấy mình ghét ngồi trong xe đắt giá với hương thơm bao quanh cùng điều hòa mát mẻ kia. Có lẽ,căn bản là do người con trai kia cùng mùi nước hoa khiến cho cô ghét.

Nhìn lưng của Hi Nhiên, giống như cây gậy trúc cong. Nhàn nhạt hương thơm xà bông từ trên quần áo của cậu ấy tỏa ra, cảm thấy mát mẻ sảng khoái.

Cô vẫn tương đối thích. . . . . . Thích cảm giác được chung một chỗ với Hi Nhiên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.