Ngồi ở nhà mà ruột gan nóng như lửa đốt. Hàng xóm láng giềng qua thăm hỏi tôi cũng thuật lại qua loa rồi mau chóng lảng đi. Thiệt tình là không biết thằng Dũng đang bị gì,nhưng có biết chính xác cũng chẳng biết nói thế nào cho hợp tình hợp lý. Điều làm mọi người hoảng sợ chính là chỉ hai ngày liên tiếp,đã nghe còi xe cứu thương vang lên hai lần và nạn nhân đều là thằng Dũng. Đặc biệt là khi nó vừa mới làm ăn xa trở về nữa.
Gần chín giờ thì ông thầy xuất hiện,lần này ông chỉ đem theo đúng một hộp gỗ nhỏ như hộp thuốc. Dáng vẻ vô cùng sốt sắng.
- Người đâu rồi cậu.
- Đã bất tỉnh đưa đi cấp cứu rồi thầy.
Tôi thuật lại toàn bộ sự việc cho thầy nghe,cốt lõi là để ổng nắm bắt tình,vừa dò xét xem khả năng thực sự của ổng đến đâu. Tôi không nghi ngờ,vì ít nhiều cái gói vàng vàng khi nãy đã làm thằng Dũng lịm đi một cách nhanh chóng. Chắc chắn đó không phải là sự trùng hợp. Chỉ là tôi muốn chứng thực sâu hơn một chút nữa. Tính mạng thằng Dũng hiện giờ đang rất nguy hiểm,nhưng nếu đột ngột không dùng các biện pháp y khoa mà tin vào thầy bà chắc chắn sẽ bị phản đối. Có lẽ ông thầy cũng đang nhẩm tính như vậy nên không hể có ý muốn theo lên bệnh viện.
- Sẵn cậu ở đây,cho tôi xin phép vào nhà được không.
- Được. Tôi cũng đang tính nói chuyện đó với thầy đây. Vì như đã kể lúc sớm,tôi thường thấy rất nhiều vong hồn ra vào ở đây. Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vua-thap-nhang-cho-vong-hon/1035822/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.