editor: Vivian
—
Phương Sính lái từ sân bay hướng về phía nội thành, trên đường nhịn không được mà tò mò hỏi lão đệ đang ngồi bên cạnh:
“hắn không biết bối cảnh của ngươi?” (hai anh em khi không có ai thì nói chuyện không câu nệ xưng hô)
Đợi nửa ngày mà không thấy đáp lại, Phương Sính liếc sang người ngồi bên phải một cái.
“Cẩn, ngươi có nghe thấy ta hỏi không vậy?”
“Ta nghe rồi.” Dựa vào cửa kính xe, Phương Cẩn uể oải trả lời.
“Vậy ngươi tính sao bây giờ?”
“Cái gì mà tính sao bây giờ?” Phương Cẩn miễn cưỡng hỏi lại.
“Khỏi đánh trống lãng đi, ha hả, ngươi cho rằng lão ca ta đây nhìn không ra sao?” Muốn giả ngu trước mặt ta hả? Trở về tu luyện thêm vài năm đi rồi quay lại. “Hắn không phải là lover của ngươi sao?”
“Một nửa một nửa.”
Đây là câu trả lời kiểu gì vậy a? “Cái gì gọi là một nửa một nửa?”
“Ta cho rằng phải, hắn lại cho rằng không phải, đây không phải ‘một nửa một nửa’ thì là cái gì?!” Cứ nhắc tới người kia thì liền thấy đau lòng mà.
Ồh, ra là vậy nha. “Nguyên lai là ngươi yêu đơn phương người ta, thiệt khổ nha.”
“Giọng của ngươi nghe thiệt vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ nhỉ.”
“Bộ có sao?” Phương Sính hỏi lại, rồi huýt sáo một tràng.
Vậy còn không phải gọi là vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ sao?! Phương Cẩn tặng lão ca một cái liếc đầy xem thường. “Ngươi rất thích thú nhỉ?”
“Đương nhiên.” Phương Sính thẳng thắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303900/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.