Nói đến bạn cũ, Nghiêm Khải Hoa và Joe Helen đúng là bạn cũ. Quen biết Nghiêm Khải Hoa nhiều năm rồi, Joe Helen dĩ nhiên nhận ra Nghiêm Khải Hoa đang nhịn đến cực hạn. “Có người giận mất rồi, Phương tiểu dũng, đề tài này dừng ở đây thôi.”
(tiểu dũng: tên gọi/nhóc can đảm. Joe gọi vui, đổi tên Phương Cẩn thành Phương Tiểu Dũng, ngoài ra còn có ý là: chàng thanh niên trẻ tuổi can đảm họ Phương)
“Tất cả theo lời chị đi.” Phương Cẩn mừng rỡ phối hợp. Chỉ cần không chứa lòng tà niệm ngấp nghé ‘người của hắn’, bất luận là ai cũng có thể trở thành hảo huynh đệ, hảo tỷ muội của Phương Cẩn.
Joe Helen vươn tay về phía Nghiêm Khải Hoa, “Khải Hoa, tôi nhờ anh mang quần áo đến mà?”
Nghiêm Khải Hoa thở dài, cúi xuống đất nhặt cái túi lên, lúc nãy bị Phương Cẩn doạ giật mình đến rơi xuống, đưa cho Joe. “Đây này.” (bị cưỡng hôn đến rơi rớt thì có)
“Cám ơn.” Joe Helen nhận cái túi rồi bước vào phòng tắm.
Nghiêm Khải Hoa hiển nhiên không định trò chuyện với Phương Cẩn, dời bước tới bàn làm việc trong phòng bên cạnh, sau khi ngồi xuống là bắt đầu chú tâm làm việc.
Không bao lâu sau, một đôi tay từ phía sau vây lại ôm lấy người hắn, hơi thở nóng hổi mạnh mẽ phả vào cổ.
“Tôi vừa rồi thật sự bị chọc tức nha.” Phát hiện trong phòng người yêu dấu có một phụ nữ khác, không cần nói sẽ có chuyện bé xé ra to, đối với bất luận kẻ nào, nhất định cũng sẽ phản ứng như hắn vậy.
Nếu trong phòng Nghiêm Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303875/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.