Trừ bỏ Phương Cẩn, Nghiêm Khải Hoa nghĩ không ra trên đời còn ai có thể liên tục làm chuyện xấu, một chuyện tiếp một chuyện, hoàn toàn không có năng lực tự xét (tự suy ngẫm),thậm chí còn rất đắc chí mà phao tin mình là người của …..
Gì, mà khi nào thì mình biến thành người của cậu ta rồi?
Phương Cẩn tăng tốc nện bước đuổi theo, vừa đi vừa nói bên tai Nghiêm Khải Hoa:
“Hắc, thưởng đi, thưởng cho tôi đi, đường xá xa xôi cùng anh đến Milan, mấy ngày nay cũng phải ai ai ya ya phối hợp anh mà chạy ngược chạy xuôi, vậy đương nhiên là nên được thưởng a”
“Tôi sẽ nói Thiếu Bạch tăng lương cho cậu” (tên của ông chủ)
“So với việc tăng tiền không hề thực tế ấy, tôi thà rằng anh đêm nay bản thân cột cái nơ bướm (ruy băng),cả người trần truồng nằm ở trên giường chờ…..”
Bốp một tiếng thanh thúy vang lên ‘Ngũ trảo kim long’ lập tức xuất trên mặt Phương Cẩn, tốc độ lại cực nhanh làm cho Phương Cẩn không có thời gian né tránh.
“Nhìn tay nghề tát mặt người ta của anh, thật không thể tin được là người đã ba mươi bảy tuổi nha.” Phương Cẩn lập tức kịp thời nắm lại bàn tay đang định rút về của Nghiêm Khải Hoa, mở các ngón tay ra, cúi đầu hôn thật sâu vào lòng bàn tay anh, hơn nữa vẫn không quên khẽ liếm vài cái.
“Cái tát của anh rất có lực đạo (có sức),tôi thích!”
“Phương Cẩn” thanh âm của Nghiêm Khải Hoa càng lạnh hơn. “Nhìn cho rõ bản thân đang ở đâu”
“Trên đường phố Milan a, chẳng lẽ anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303867/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.