Trong đêm, bên cạnh giường truyền đến một lực nhè nhẹ báo cho hắn biết trên giường không chỉ có một mình hắn.
Không kinh hoảng, cũng không cần phải bật đèn, nửa đêm xông vào phòng hắn, lại có thể ‘hồn nhiên như ruồi’ mà nằm lên giường, trên đời này chỉ có một người.
Mà người đó, cũng chính là cái tên gây ra ác mộng vô tận cho hắn.
“Phương Cẩn!”
“Hả? uhm…..” Trên giường, một người khác lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa.
Trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy một bóng đen nằm trên giường, hơi cử động, cánh tay khoát lên phần eo Nghiêm Khải Hoa cũng di động theo.
Đến lúc bàn tay đó sờ xuống gần tới ‘vị trí dưới lớp quần, Nghiêm Khải Hoa đúng lúc chặn đứng lại được, đẩy ra và bước xuống giường, đem nguyên cái giường tặng cho kẻ xâm nhập kia.
Bốp một tiếng, tiếng vang thanh thuý vang lên, tiếng đó là do tay ai đó bị đánh thật mạnh vào (lần thứ n).
“Nga…… cưng thực thô lỗ…..”
“So với cưu chiếm thước sào thì đâu bằng”
(chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất hoàn hảo, tới mùa sinh sản, chim cưu thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim thước -> những kẻ dùng vũ lực để chiếm nhà hay địa vị người khác)
“Tôi không có chiếm…… Aaa..” kêu lên, sau đó phương Cẩn tiếp tục nói:
“Quan hệ của chúng ta là gì chứ, không nên nói cưu chiếm thước sào gì a? hô….”
Tiếng ngáy rất nhỏ lại vang lên, phòng ngủ lần thứ hai lại trở về yên tĩnh.
Nghiêm Khải Hoa nhìn tên Phương Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303865/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.