“Tử...... Tử công tử, ta...... Ta gọi là Hoàng Thổ, ta đến...... hầu hạ ngài.”
Thằng bé mặt rỗ, nói chuyện lắp bắp, quần áo bẩn như vừa từ trong đất bò ra, là tôi tớ hôm nay mang cơm tới. Nó dáng vẻ quê mùa chân chất, tuổi so với Toàn Nhi nhỏ hơn, thân hình so với hắn gầy yếu hơn nhiều lắm, khuôn mặt thiếu dinh dưỡng đen đúa, lúc hắn mang cơm vào phòng liền quỳ xuống.
“Không cần quỳ, đem đồ ăn đặt lên bàn là tốt rồi.”
Hoàng Thổ tay chân luống cuống, ngay cả lấy đồ ăn ra khỏi giỏ đều giống khẩn trương quá độ, cơm xúc ra rơi vãi, đũa chọc lung tung, đồ ăn cùng nước cũng đổ lênh láng khắp nơi, cuối cùng Tử Quân nhìn không được, còn chính mình động thủ, khiến Hoàng Thổ sợ tới mức quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
“Tử công tử, nô tài thực ngu ngốc, thực xin lỗi, ta lần sau sẽ cố gắng hơn.”
“Đừng khẩn trương, từ từ sẽ được.”
Hắn ôn nhu nói vậy, Hoàng Thổ liền chảy nước mắt. “Tử công tử thật sự là người tốt, cũng không giống người khác khi dễ ta.”
Tử Quân mỉm cười đỡ hắn lên, Hoàng Thổ khẩu khí kích động, hắn khoa tay múa chân nói: “Tử công tử ngài thật đẹp, ngài tựa như mỹ nhân trong tranh vẽ, tất cả mọi người nói người thất sủng, Vương gia không cần ngài, cho nên cũng không nguyện ý tới hầu hạ người, mới kêu Hoàng Thổ tới, nhưng là hiện tại Hoàng Thổ cảm thấy nếu có thể hầu hạ ngài, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời Hoàng Thổ.”
Nụ cười bên môi Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vinh-bat-tri/126623/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.