“Ổn định cái gì?” Quay đầu lại nhìn, thì ra là Thất gia đang đi tới.
Bước chân bát tự, trên mặt treo nụ cười, vừa đi vừa thư thái duỗi người một cái. “Lão Thạch vừa nói gì thế?”
“Ta đang định nói với ngươi đây!” Thạch sư phụ cười nói, “Lần này ngươi đưa tới một mầm non tốt đấy!”
“Thật sao?” Đôi mắt hẹp dài của Thất gia hơi cong lên, có vẻ tâm trạng rất tốt. “Ta vốn cũng thấy không tệ, nhưng vẫn lo lắng, định để ngươi dạy dỗ thêm hai năm nữa.”
Thấy hai người trò chuyện không để ý đến ai khác, Nguyễn Hạnh đứng dậy nhường chỗ ngồi bên cạnh bàn đá cho Thất gia, Thất gia vén vạt áo ngồi xuống.
Thất gia không hề kiêng dè Nguyễn Hạnh nghe những lời này, điều đó không có nghĩa là những gì ông ta nói không quan trọng, mà là cho dù Nguyễn Hạnh có nghe được thì cũng chỉ là một đứa bé gái sáu tuổi, dù có thông minh cũng chẳng làm nên trò trống gì, không có bối cảnh, không có năng lực thì không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Hơn nữa, nếu tương lai thật sự thành công, Nguyễn Hạnh còn phải cảm tạ ơn nâng đỡ của ông ta.
Nguyễn Hạnh đứng bên cạnh, vểnh tai lắng nghe, Hồ Tam dường như thật sự biết điều gì đó, cũng thật lòng nhắc nhở nàng.
Từ cuộc đối thoại của họ, Nguyễn Hạnh phân tích từng chữ trong đầu, Thất gia dường như không chỉ một lần thu nhận những đứa trẻ như nàng, ông ta thu nhận chúng không chỉ để bồi dưỡng thuộc hạ cho mình, mà quan trọng hơn là để cung cấp những đứa trẻ khiến một người có địa vị cao hơn ông ta hài lòng, mà điều kiện khiến người đó hài lòng bao gồm thông minh và có vận may.
Có lẽ còn cần phải biết đánh bạc, nhưng Nguyễn Hạnh đoán rằng điều này không quá quan trọng.
Bởi vì trong vài lần mô phỏng trước, nàng chỉ mới học được chút ít về cờ bạc, Thất gia vẫn dẫn nàng rời khỏi Giang Ninh thành, chắc hẳn là đi gặp vị đại nhân vật kia.
Chỉ là mỗi lần, nàng đều c.h.ế.t trên đường vì nhiều nguyên nhân khác nhau, rốt cuộc là có kẻ đứng sau phá hoại, không muốn Thất gia được vị đại nhân vật kia thưởng thức, hay là trực tiếp ám sát Thất gia mà liên lụy đến nàng, mục đích thực sự vẫn còn cần điều tra, lần sau có thể chọn một phương án để xem kỹ lại trong ký ức.
Chỉ là không biết, kẻ có địa vị cao quý kia dùng đám trẻ gom góp được để làm gì.
Nguyễn Hạnh đang cúi đầu trầm tư, thì Thất gia đã nói chuyện xong với Thạch sư phụ, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Thất gia vỗ nhẹ lên vai nhỏ của Nguyễn Hạnh, dặn dò: “Hạnh nha đầu, khoảng thời gian này ngoan ngoãn nghe lời Thạch sư phụ, biết chưa?”
“Vâng, Thất gia!” Nguyễn Hạnh gật đầu thật mạnh, giọng nói trong trẻo bắt chước đám thủ hạ của Thất gia lớn tiếng đáp lời.
Vẻ mặt nghiêm túc ra vẻ người lớn này của cô bé quả nhiên chọc cười Thất gia, ông ta vui vẻ gật đầu với nàng rồi rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]