“Ổn định cái gì?” Quay đầu lại nhìn, thì ra là Thất gia đang đi tới.
Bước chân bát tự, trên mặt treo nụ cười, vừa đi vừa thư thái duỗi người một cái. “Lão Thạch vừa nói gì thế?”
“Ta đang định nói với ngươi đây!” Thạch sư phụ cười nói, “Lần này ngươi đưa tới một mầm non tốt đấy!”
“Thật sao?” Đôi mắt hẹp dài của Thất gia hơi cong lên, có vẻ tâm trạng rất tốt. “Ta vốn cũng thấy không tệ, nhưng vẫn lo lắng, định để ngươi dạy dỗ thêm hai năm nữa.”
Thấy hai người trò chuyện không để ý đến ai khác, Nguyễn Hạnh đứng dậy nhường chỗ ngồi bên cạnh bàn đá cho Thất gia, Thất gia vén vạt áo ngồi xuống.
Thất gia không hề kiêng dè Nguyễn Hạnh nghe những lời này, điều đó không có nghĩa là những gì ông ta nói không quan trọng, mà là cho dù Nguyễn Hạnh có nghe được thì cũng chỉ là một đứa bé gái sáu tuổi, dù có thông minh cũng chẳng làm nên trò trống gì, không có bối cảnh, không có năng lực thì không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Hơn nữa, nếu tương lai thật sự thành công, Nguyễn Hạnh còn phải cảm tạ ơn nâng đỡ của ông ta.
Nguyễn Hạnh đứng bên cạnh, vểnh tai lắng nghe, Hồ Tam dường như thật sự biết điều gì đó, cũng thật lòng nhắc nhở nàng.
Từ cuộc đối thoại của họ, Nguyễn Hạnh phân tích từng chữ trong đầu, Thất gia dường như không chỉ một lần thu nhận những đứa trẻ như nàng, ông ta thu nhận chúng không chỉ để bồi dưỡng thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tu-tien-duoc-roi-con-lam-nu-phu-ac-doc-nua-chu/3735052/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.