Chương trước
Chương sau
Khê Lan Tẫn nhanh chóng rơi vào hôn mê.

Trong giấc mơ hắn rơi xuống một vực sâu đen kịt không thấy đáy, càng ngày hắn càng rời xa thứ ánh sáng từ màn trời kia, dần dần nó trở thành một cái chấm đèn, cả cơ thể hắn chậm rãi bị bóng đêm nuốt chửng.

Trong bóng tối vô biên, hắn chợt thấy một đôi mắt màu vàng.

Sau đó hắn bị chủ nhân của đôi mắt đó quắp đi mất.

Khê Lan Tẫn vô thức duỗi tay muốn đụng vào, hơi lạnh từ đầu ngón tay lan đến toàn thân khiến hắn choàng tỉnh giấc.

Giống như người ta lột sạch áo quần hắn, ném vào bên trong nơi trời băng đất tuyết, hơi lạnh toát ra từ trong xương tủy. Khê Lan Tẫn không kìm được mà bắt đầu run rẩy vì lạnh, hắn mơ màng mở mắt ra, thấy một con thú nhỏ có bộ lông trắng như tuyết bên dưới ánh trăng.

Trông như chú cún con vậy.

Máu nóng dường như đã bị sự rét lạnh đông cứng, thấy được bé con ấm áp dễ chịu, Khê Lan Tẫn dí sát lại theo bản năng. Một tay hắn ôm chặt lấy cục lông tròn vo vào trong ngực, mơ hồ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào không rõ: "Ta rất nhớ bé con đó, mau để ba ba ôm một cái nào, ba ba lạnh quá...:

Có vẻ như cục lông trong ngực không ngờ hắn lại to gan như vậy, sửng sốt ba giây rồi mới bắt đầu dùng sức giãy dụa, dấu ấn hình mây màu vàng ở giữa trán sáng lóe lên, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, dùng móng vuốt vỗ mạnh lên mặt Khê Lan Tẫn.

"Càn quấy." Trong miệng con thú phát ra tiếng người, giọng nói rét run: "Buông ra."

Khê Lan Tẫn vùi đầu vào cục lông nhỏ, đang muốn sờ nắn đệm thịt của nhóc còn này thì nghe được giọng nói, hắn nhất thời rùng mình, chớp mắt hai cái, ý thức hỗn loạn dần khôi phục, ngây ngốc cúi đầu xuống, đối diện với cặp mắt màu vàng kia: "... Tiểu Tạ?"

Trời ạ, hắn đang làm cái gì vậy chứ!

Rõ ràng hắn đang cưỡng ép ôm một mỹ thiếu niên vào lòng, lại còn cọ qua cọ lại!

Đúng là biến thái quá rồi!

Khê Lan Tẫn vội buông Tạ Thập Đàn ra, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Bộ lông trên người Tạ Thập Đàn đều bị Khê Lan Tẫn vò cho rối tung, y lắc lắc cơ thể, có hơi bực bội.

Y thấy ý thức của Khê Lan Tẫn đang mơ hồ nên mới tha cho hắn một mạng.

Sau khi hóa về nguyên hình, dưới ảnh hưởng sâu sắc của huyết mạch, y nhẫn nhịn chốc lát nhưng vẫn không chịu được, cúi đầu, đưa lưỡi ra tao nhã liếm láp bộ lông.

Khê Lan Tẫn hơi tỉnh táo lại, lập tức nhìn ngó xung quanh.

Tất nhiên đây không phải là cánh rừng hoa hạnh ở ngoài thành Nhân Tiên mà là một nơi râu trong một khu rừng nào đó, màu trời tối ôm, đêm khuya tĩnh lặng, trước mặt hắn có đốt một đống lửa, củi bị cháy phát ra tiếng nổ giòn vang thật khẽ, bắn ra tia lửa ấm áp.

Nhưng sự ấm áp này chỉ tồn tại bên ngoài da, vừa chạm vào đã biến mất, không thể xua tan hơi lạnh trong cơ thể hắn.

Lúc Khê Lan Tẫn nói chuyện, hai hàm răng bất giác run lên: "Chúng ta... chúng ta... đã chạy thoát chưa?"

Con thú nhỏ vẫn đang bận rộn liếm lông, không thèm ngẩng đầu cũng không quan tâm tới hắn.

Khê Lan Tẫn suy tư, hiểu ra: "Hay là... ngươi đã biến về nguyên hình... đưa ta đi sao?"

Lông trên cơ thể bị rối tung, lông của con thú nhỏ lại xõa tung trông như một cục tròn vo, y đưa lưỡi ra liếm đổi lại một miệng lông, tiểu Tạ khổ sở liếm lông, vẫn không thèm quan tâm tới hắn.

Đúng là vô cùng đáng yêu.

Khê Lan Tẫn càng nhìn càng ngứa tay, nhìn chằm chằm mấy bận, cuối cùng vẫn không kìm được mà vươn tay, xoa nhẹ lên cái đầu của tên nhóc này, đầu ngón tay lại cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dễ chịu: "Tiểu Tạ thật giỏi! May mà có ngươi nên chúng ta mới có thể thoát khỏi tay của tên biến thái kia, có muốn ăn kẹo không?"

Y vất vả lắm mới chải chuốt lại bộ lông nhưng lại bị Khê Lan Tẫn làm rối nữa.

Tạ Thập Đàn muốn giết hắn từ tận đáy lòng.

Y không thích lộ bản thể ở trước mặt người ngoài, nhất là bây giờ y đang ở trạng thái thú con yếu đuối.

Tuy rằng bản thể có thể hấp thụ ánh trăng, tốc độ phục hồi cơ thể cũng nhanh hơn, nhưng Tạ Thập Đàn vẫn muốn biến về dạng người ngay lập tức.

Thiếu niên áo trắng tóc trắng lạnh lùng xuất hiện trước mắt, vẫn tuấn tú mỹ mạo khó gần như trước, mi mục lạnh lùng như phủ một lớp sương.

Chỉ có điều lúc này tóc tai y lộn xộn, giống như vừa mới lăn mười vòng trên đất.

Tên đầu sỏ phát ra tiếng cười mỉa, ngoan ngoãn móc lược từ trong ngọc bội trữ vật ra đưa cho y, hàm răng run cầm cập: "Tiểu Tạ... Ngươi có cảm thấy... lạnh không? Lạ thật, sao lại lạnh như vậy..."

Lạnh đến nỗi đầu óc hắn phát hoảng, cứ nghĩ thứ chống đỡ cơ thể này không phải là xương cốt mà là những trụ băng được lấy ra từ nơi cực kỳ lạnh lẽo. Khí lạnh màu trắng toát từ trong ra ngoài khiến hắn đông cứng, đầu ngón tay cũng phải run lên vì lạnh.

Tạ Thập Đàn nhíu mày, y vừa chải mái tóc rối vừa lạnh lùng mở miệng: "Ngươi bị trúng Hàn Băng Phách Hoa rồi."

Vào khoảnh khắc đó, tất nhiên Tạ Thập Đàn đã nhận ra động tác của Tống Diệp nhưng y không tránh.

Quần áo trên người y là tiên y, không phải thứ tầm thường, được chế tạo nên bằng da của giao yêu ngàn năm đang hóa rồng, là của quý duy nhất trên đời này, đao kiếm không thủng, nước lửa không ngấm, độc trùng bất xâm, Hàn Băng Phách Hoa rơi trên người y cũng sẽ tự biến mất thôi.

Chỉ là y không ngờ rằng Khê Lan Tẫn sẽ chắn trước mặt y không chút do dự.

Khê Lan Tẫn run rẫy lấy chăn đệm ra từ trong ngọc bội trữ vậy, dùng thuật làm tăng nhiệt độ, sau đó cố gắng tự cuốn mình lại như một cái nem rán.

Nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Có vẻ như khí lạnh này xuất phát từ sâu bên trong cơ thể, hắn giống như một khối băng cứng bọc trong chăn, làm cách nào cũng không ấm áp lên được.

Đầu óc của hắn bắt đầu mơ hồ, khó khăn thở ra hơi lạnh, đôi môi của Khê Lan Tẫn trắng bệch, hơi thở yếu ớt: "Là... độc à? Làm sao... để giải?"

Tạ Thập Đàn im lặng ba giây: "Cũng không phải là độc gì."

.... Tiểu Tạ cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách này khiến người ta sốt ruột, hỏi gì đáp nấy, không hỏi thì không nói, có đôi khi hỏi mà cũng không trả lời!

Cuối cùng thì Khê Lan Tẫn không chịu nổi giá lạnh nữa, duỗi cánh tay ra ngoài lớp chăn, nhanh chóng cầm được ngón út của Tạ Thập Đàn.

Vừa chạm vào đã thấy như chạm vào lò lửa, khiến những khí lạnh như biến mất.

Khi nãy Khê Lan Tẫn phát hiện ra mỗi lần hắn bất cảm chạm vào Tạ Thập Đàn, khí lạnh có thể giảm đi rất nhiều, cũng có thể nói chuyện lưu loát hơn, khi vừa buông Tạ Thập Đàn ra, hắn sẽ run lên vì lạnh, ý thức hỗn loạn.

Hắn nhanh chóng hỏi: "Vì sao sau khi ta đụng vào ngươi thì không lạnh nữa?"

Dứt lời, hắn vô cùng tự giác buông Tạ Thập Đàn ra, rụt tay của mình về.

Hắn cần phải có minh chứng thuyết phục rằng hắn thật sự không phải kẻ biến thái thèm khát cơ thể của người khác!

Biểu cảm trên mặt Tạ Thập Đàn không thay đổi, chỉ nghịch chuỗi hạt trong suốt đeo trên cổ tay, đôi môi giật giật, không biết phải trả lời như thế nào.

Nếu nói cái tên Hàn Băng Phách Hoa này ra thì hầu hết mọi người đều không biết, nhưng mà nó có một cái tên phổ biến khác, khiến người ta vừa nghe đến đã biến sắc, thóa mạ vô liêm sỉ.

Tuyết Dâm Hoa.

Người bị trúng loại hàn hoa này sẽ giống như Khê Lan Tẫn vậy, như rơi vào hầm băng, ý thức hỗn loại, rét lạnh từ trong ra ngoài.

Vì nó không phải là vật tà ma gì, trái lại còn có thể coi là linh vậy, thế nên nếu như dùng linh lực chống cự sẽ chỉ khiến nó sinh trưởng, tươi tốt hơn trong cơ thể.

Chỉ khi tiếp xúc với da thịt của nam nhân tràn đầy dương khí thì bệnh tình mới thuyên giảm, nếu không chạm vào dương khí, để mặc hàn hoa lớn lên thì khí lạnh sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, huyết dịch đóng băng từ đó mà chết.

Rất nhiều kẻ tà ma ngoại đạo lợi dụng loài hoa này, ra tay với con mồi bị để mắt tới, kéo người trúng hoa vào động phủ của bản thân, khiến trong mắt đối phương chỉ có mình.

Cho dù người đó có tính cách như thế nào, kiêu ngạo lạnh lùng hay là can trường, dưới hoàn cảnh đó, nếu không muốn bị chết cóng thì hầu hết đều không thể không chọn cọng cỏ cứu mạng gần nhất.

Nhưng hàn hoa sẽ chậm rãi lớn lên trong cơ thể, thế nên phải cần tiếp xúc ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, lúc đầu chỉ cần đụng chạm ngón tay sẽ giảm bớt, sau này phải nắm tay, ôm, thậm chí là cởi sạch quần áo, điên loan đảo phương, tạo thành tính cách ỷ lại rất lớn.

Bất tri bất giác, người bị trồng hoa này sẽ bị thuần hóa, phục tùng.

Thứ này từng mọc với quy mô lớn ở núi Chiếu Dạ Hàn Sơn, cho đến mấy trăm năm trước, Tạ Thập Đàn làm chủ Chiếu Dạ Hàn Sơn, một kiếm trừ khử nó tận gốc, lúc này mới mai danh ẩn tích.

Nhưng hàn hoa không chỉ mọc ở mỗi Chiếu Dạ Hàn Sơn, thi thoảng cũng có thể tìm được ở nơi khác, âm thầm lưu thông trong chợ quỷ.

Hai mắt Khê Lan Tẫn mông lung nghe Tạ Thập Đàn nói mấy câu vắn vắt, hắn có thể nghe hiểu từng chữ một, nhưng hợp lại với nhau thì đầu óc không thể phân tích ra nổi.

Hắn hoảng hốt nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thập Đàn, ánh mắt vô thức rơi xuống cái cổ trắng nõn thon dài của đối phương, chăm chú vào mảng da thịt ấm áp kia, đột nhiên một nỗi khát vọng cuồng loạn khó ức chế nổi lên.

Muốn đụng chạm, muốn được ôm ấp, muốn có nhiệt độ từ cơ thể của đối phương.

Hắn lạnh đến mức sắp phát khóc rồi.

Nhưng lý trí còn sót lại khiến Khê Lan Tẫn không vươn tay ra, chỉ có thể rầm rì: "Tiểu Tạ... Ta lạnh muốn chết rồi... cho ta chạm vào tay của ngươi đi, ta chỉ đụng vào thôi... không có sờ loạn đâu..."

Tạ Thập Đàn: "..."

Nếu ở thời điểm toàn thịnh, y có thể giúp Khê Lan Tẫn rút hàn hoa trong cơ thể ra.

Nhưng hiện giờ thì y tất nhiên không làm được.

Tuy nhiên lúc ở trong rừng hoa hạnh y cũng không cần Khê Lan Tẫn chắn hoa giúp.

Nhưng cho dù Khê Lan Tẫn có là ngươi ở đâu, có mục đích gì, ngày đó hắn mang y ra khỏi núi, cũng đã hủy đi kế hoạch ám sát của đám người kia rồi.

Coi như cũng đã giúp đỡ y.

Lát sau, Tạ Thập Đàn rũ mắt, hai ngón tay khép lại, cắt một lọn tóc trắng, tạo thành một đoạn dây từng, đưa cho Khê Lan Tẫn, giọng điệu bình tĩnh: "Buộc vào."

Khê Lan Tẫn lạnh đến mức ngón tay cứng ngắc, buộc nhiều lần, cuối cùng cũng buộc được cái dây thừng bằng lọn tóc trắng lên cổ tay.

Có chút hơi ấm từ dây thừng trắng truyền đến, ngấm vào trong cơ thể lạnh lẽo của hắn, mặc dù không trực tiếp tiếp xúc, cũng không hữu hiệu ngay lập tức như trước nhưng dù sao hắn cũng không cảm thấy bản thân sẽ bị đông chết.

Khuôn mặt trắng bệch vì lạnh của Khê Lan Tẫn trông tốt lên không ít, chỉ cảm thấy mình đã lượn qua quỷ môn quan một vòng, thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn về phía đầu dây thừng bên kia.

Tạ Thập Đàn tùy tiện thắt dây thừng trắng lên ngón trỏ, đốt ngón tay dài lạnh băng giống như ngọc, bị dây thừng tóc trắng cột lấy mang một vẻ đẹp khác.

Giống như y, lạnh lùng lãnh đạm, như tuyết như ngọc.

Đầu óc của Khê Lan Tẫn đã có thể hoạt động bình thường, nhớ lại những gì Tạ Thập Đàn nói về hàn hoa, lập tức im lặng.

Hắn do dự một lúc, không tiếp tục nói về loại hoa đó nữa, ngón trỏ vô thức giật giật sợi dây thừng trắng, hỏi một chuyện khác: "Tiểu Tạ, chúng ta trốn tới đây bằng cách nào vậy?"

Lông mày của Tạ Thập Đàn nhíu lại, đầu ngón tay khẽ cử động như muốn giựt phăng dây thừng.

Khê Lan Tẫn lập tức dừng hành động ngứa tay của mình: "Ta không giật nữa, không giật nữa, tiểu Tạ ngươi là tốt nhất, đừng có cắt đứt mà."

Sau khi nhận thấy động tác của Tạ Thập Đàn dừng lại, Khê Lan Tẫn tiếp tục làm một đứa nhỏ trung thực, ngoan ngoãn, chỉ mong tiểu Tạ đừng một lời không hợp đã muốn cái mạng của hắn.

Hắn nhớ lại chuyện trong rừng hoa hạnh, quay đầu ân cần hỏi: "Tiểu Tạ, ngươi có bị thương không? Ta có thuốc trị thương, nếu bị thương thì đừng cố quá."

"Không có."

Khê Lan Tẫn khen từ tận đáy lòng: "Chà, tiểu Tạ giỏi thật!"

"..."

Nhiệt độ truyền qua sợi tóc thật sự không đủ, sau lưng giống như có quỷ đang thổi gió lạnh vậy.

Ánh mắt của Khê Lan Tẫn lại vô thức quét tới quét lui trên da thịt của Tạ Thập Đàn một cách lõa lồ, lát sau hắn mới khó khăn dời tầm mắt, tránh né nhặt một nhành cây trên đất khều đống lửa trước mặt.

Đống lửa vốn đang ảm đạm lại bắt đầu hừng hực lên, phát ra âm thanh tí tách thật khẽ, nổi bật sự yên tĩnh của cánh rừng đêm.

Tạ Thập Đàn lẳng lặng ngồi một bên, giống như một đám mây u ám dưới ánh trăng, hai con ngươi khép lại, sống mũi thẳng tắp, ánh lửa màu vàng chiếu lên mặt y, khuôn mặt lạnh lùng như tuyết trở nên hiền hòa hơn nhiều.

Khê Lan Tẫn tùy tiện khều lửa cháy, chốc chốc lại liếc trộm người ta, thầm chậc chậc không thôi.

Mỹ thiếu niên xinh đẹp như vậy, sau khi lớn rồi nhất định sẽ gây họa, cũng không biết sau này ai sẽ là người được hời.

Hắn liếc trộm một lát, cảm thấy sắc mặt của Tạ Thập Đàn ngày càng lạnh, giống như bị mất kiên nhẫn, Khê Lan Tẫn quyết đoán mở miệng: "Đúng rồi, ta quên chưa hỏi, bây giờ chúng ta đang ở đâu?"

Tạ Thập Đàn: "Bên ngoài thành Vọng Tinh."

Trước đây Khê Lan Tẫn từng hỏi chuyện bóng gió về thế giới này với thương nhân tự xưng là Lão Hồ kia.

Thương nhân đi đây đi đó, kiến thức rộng rãi, Lão Hồ lại thích khoe mẽ kiến thức của mình, nói tất tần tật những nơi đặc sắc của bốn châu lớn cho hắn nghe.

Ví dụ như thành Vọng Tinh là thành trung tâm của Yến Tinh Châu, cũng là thành trì rộng lớn phồn vinh nhất trong bốn châu lớn, tin tức lưu thông bốn phương, có nhiều thú vui mới mẻ đều xuất phát từ thành Vọng Tinh.

Thành Vọng Tinh không nằm trong phạm vi được tiên môn che chở, sau lưng có mấy vị tán tu đại năng làm chỗ dựa, trong thành có cả phàm nhân và tu sĩ, thế nên để tránh việc tu sĩ đánh nhau ảnh hưởng đến người phàm vô tội, một khi vào thành sẽ cấm đánh nhau.

Khê Lan Tẫn hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Tạ, ngươi muốn đến thành Vọng Tinh sao?"

Tạ Thập Đoàn khẽ gật đầu.

Vào trong thành dò xét thử, xem tin tức y bị thương mất tích có phải đã truyền đi khắp nơi rồi không.

Khê Lan Tẫn suy nghĩ: "Vậy sau khi rời khỏi thành Vọng Tinh, chúng ta đến Dược cốc đi, cũng không xa thành Vọng Tinh là bao, nghe đồn y thuật của đệ tử Dược cốc rất tốt, có thể chữa được mắt của ngươi đó không chừng."

Thấy hắn muốn đến Dược cốc, phản ứng đầu tiên không phải đến tìm người Dược cốc nhổ hàn hoa mà là trị mắt cho y khiến Tạ Thập Đàn nhíu mày.

Khê Lan Tẫn rút nhành cây bị lửa thiêu cháy đen, thì thầm: "Cũng không xa mấy nhưng cũng không gần mấy, hai chúng ta bệnh tật yếu ớt như vậy, lỡ như trên đường đến Dược cốc lại gặp phải kẻ thù của ta thì phải làm sao đây? Nếu như có một người mạnh mẽ bảo kê chúng ta thì tốt rồi... Tiểu Tạ, ngươi nói xem trên đời này có ai có thể làm chỗ dựa cho ta đây?"

Tạ Thập Đàn im lặng một lát, vừa lạnh lùng vừa cảnh giác thăm dò, từ từ nói: "Vọng Sinh Tiên tôn."

Nghe tôn hiệu đó, Khê Lan Tẫn hơi giật mình, lập tức phản ứng lại, mừng rỡ không thôi: "Đúng vậy!"

Bé trợ lý nói như thế nào nhỉ?

Vọng Sinh Tiên tôn được miêu tả là người có sức mạnh ngút trời, quanh năm bế quan tại Chiếu Dạ Hàn Sơn, không hỏi sự đời, thế nhân ai ai cũng kính sợ Tiên tôn, rất nhiều người nghe thấy danh hào của Tiên tôn đều sợ đến nỗi mất hồn mất vía.

Vậy thì mượn uy danh của Tiên tôn để hù dọa đám thù địch của nguyên thân, nói không chừng sẽ được yên ổn nhỉ?

Đúng lúc bây giờ bọn họ đang đến thành Vọng Tinh, nếu như truyền tin ở thành Vọng Tinh, chắc mẩm chỉ trong mấy ngày là có thể lan ra khắp các châu lớn khác.

Khê Lan Tẫn dùng nhánh cây bị cháy đen ghi ghi vẽ vẽ trên đất, bắt đầu suy nghĩ.

Phải mượn uy danh của Tiên tôn như thế nào mới có thể có tốc độ nhanh nhất, hiệu quả lớn nhất nhỉ?

Bạn bè? Không được, quần chúng hóng hớt sẽ không bị hấp dẫn bởi quan hệ bình thường như bạn bè.

Cha con? Cái này đủ để thu hút rồi nhưng hắn không muốn vô duyên vô có có thêm một người cha hờ.

Suy tư khổ não một hồi, Khê Lan Tẫn chợt lóe lên một suy nghĩ, cầm nhành cây viết soàn soạt vài cái chữ to "ké danh tiếng, ràng buộc đẩy thuyền".

Khê Lan Tẫn đã vào showbiz mấy năm, rất quen với chuyện ràng buộc đẩy thuyền này, trong cái giới đó, ai mà không có chút scandal về couple thì đừng có ra ngoài chào hỏi người khác.

Tiếng sột soạt một lúc sau mới dừng lại, Tạ Thập Đàn lạnh lùng lên tiếng hỏi: "Nghĩ được chưa."

Khê Lan Tẫn hài lòng buông bút: "Nghĩ được rồi."

"Ngươi muốn làm gì?"

Khê Lan Tẫn: "Ta định đi ké chút danh tiếng của Tiên tôn."

Tạ Tiên tôn thật sự: "?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.