Toàn Tuân dung mạo khắc khổ, đôi mắt thâm sâu mạt trắc, nhưng công chúa nghĩ bẩm hành tung chẳng khác gì phường vô lại. Công chúa trong lòng hoảng hốt, chôn chân vài giây không biết nói gì. La Mạc Huệ sợ hai người họ trông khả nghi, vỗ lên ngựa công chúa. Nàng mới bừng tỉnh mà dong ngựa lại gần Toàn Tuân.
Nàng nói, “Toàn thượng thư bận việc công vẫn thân hành ra nội môn, không biết là có việc gì?”
Toàn Tuân đôi mắt dò xét hai nữ nhi lên xuống, không nói một lời. Không khí ngột ngạt khiến Ôn quốc công chúa càng lo sợ. Nàng tự nhủ bằng mọi giá không đặt tay lên ống đựng tên. Nếu Toàn Tuân cho lục soát giỏ tên và tìm thấy ấn tín, kể cả còn lớn số lắm thì hai người họ cũng bị bắt nhốt ngục.
Toàn Tuân rảo bước tới gần, lôi từ trong áo mạo ra một túi vải rồi hai tay dâng lên công chúa. “Thái tử có chút quà muốn gửi, nhưng công chúa mới sáng sớm đã đi vội vàng. Mong công chúa nhận lấy rồi hãy đi.”
“Ta biết rồi. Phiền thượng thư bẩm lại với hoàng huynh rằng ta cảm kích tấm lòng thành này.”
Toàn Tuân đưa quà xong rồi lại lui vào trong. Công chúa thở phào nhẹ nhõm, dong ngựa đi thẳng, tới khi ra khỏi thành môn không gặp trắc trở, nhưng tuyệt nhiên không dám dừng lại mở túi vải ra xem.
Toàn Tuân bước vào trong thì gặp Thủ Trung vừa bước ra. Thủ Trung hỏi thì Tuân nói công chúa cùng một cung nữ đã rong ngựa lên núi Ban Thạch rồi.
Thủ Trung mới nổi giận lôi đình. “Trong túi vải là chiếu chỉ của hoàng thượng yêu cầu công chúa bất chấp không được xuất cung! Nhà ngươi để cô ta đi như vậy là hỏng rồi!” Nói đoạn lập tức sai kỵ binh chia hai đạo đuổi bắt, một đạo tới chân núi Ban Thạch, một đạo theo chính lộ tới trấn Thành Quan nơi Vương Xán đóng quân.
Đội kỵ binh do Toàn Thạch, cháu Toàn Tuân tới Thành Quan, đích thân Vương Xán ra nghênh đón. Toàn Thạch hỏi Vương Xán liệu có thấy Ôn quốc công chúa nhập thành. Vương Xán đáp không thấy. Toàn Thạch không tin, đòi mở cổng thành rà soát.
Vương Xán cả giận, tím mặt mà mắng, “Ngươi thân tiểu tướng, xua quân tới đây không có lệnh bài của hoàng thượng, mà dám cản trở việc luyện binh sao? Biên cương vừa gửi thư yêu cầu tiếp ứng, Trung Hiếu Binh sẽ xuất phát nội trong tuần, việc đã bẩm báo về kinh đô rồi. Vậy ngươi có đến đây để cứu viện không?”
“Không có,” Toàn Thạch đáp.
“Vậy có đến để cấp lương thảo không?”
“Cũng không.”
“Thế nhờ ngươi về tâu hoàng thượng, gấp rút tăng cường binh khí và lương thảo. Nếu đến đây để tìm công chúa, chẳng há là trách Trung Hiếu Binh cả ngày rảnh rỗi không có gì làm sao?”
Toàn Thạch xấu hổ lui quân. Vương Xán vào trong thành, mới gặp Ôn quốc công chúa đã ngồi trong đó từ sớm. Dong được ngựa chạy thoát được kỵ binh, quả tài cưỡi ngựa của Dĩ An không phải dạng vừa.
Công chúa đưa ấn tín và mật thư cho Xán đọc. Họ Vương cầm lấy ấn tín, lập tức cảm nhận được dòng huyết mạch hoàng gia chảy trong tổ vật, nguyên khí vô cùng mạnh mẽ mà lại quái gở, không thể nào dung hợp được với nguyên khí trong kinh mạch của y. Đây quả nhiên là nguyên khí của họ Hoàn, kẻ ngoại tộc dù nội lực có dồi dào đến đâu cũng chỉ cảm nhận được khí tức, chứ không thể nào tiếp nhận.
Xán giở mật thư ra đọc xong mới nói, “Công chúa phải đi ngay. Nay Hoàn Nhan Bác lĩnh quân tiên phong lên Thiểm Tây, công chúa và nữ nhân đây cài trang làm lính. Việc này không được trễ nải. Thần chỉ giúp được tới đây. Nếu Thủ Trung bắt được công chúa, đầu thần cũng sẽ rơi, không thể giúp gì thêm được.” Rồi truyền Hoàn Nhan Bác dắt theo một vạn quân, cùng Dĩ An và La Mạc Huệ rời đi ngay trong buổi sáng.
Toàn Thạch trở về báo với Thủ Trung. Thái tử giận tím mặt, lớn giọng quát, “Hoàng thượng quả là hạng hồ đồ! Biết thế ta đã lấy ấn tín của phụ thân từ lâu rồi.” Một mặt sai Toàn Tuân, Toàn Thạch hai người ngay lập tức tới điện của Kim chủ để xem vua còn giữ ấn tín không.
Một viên lang trung tên Húc Tiến mới can, “Thái tử xin chớ làm điều kinh động. Thái tử lấy ấn tín của vua cha là việc đại kị. Sau này nhiều người gièm pha, đại sự bất lợi.”
Thủ Trung đáp, “Ngươi khinh ta không đủ nhân đức?” Nói rồi sai quân lôi Húc Tiến ra giữa sân điện, cắt lưỡi. Không ai dám can gì nữa. Thủ Trung giắt dao găm bên người, đích thân cùng các cận vệ tới tận điện vua cha làm cho ra nhẽ.
Ở Thành Quan, Hoàn Nhan Bác đã xuất quân rồi. Cùng lúc đó thì ở Thiểm Tây, Hoàn Nhan Hợp vừa đón đạo quân tiếp ứng, đội hổ kỵ binh do Quang Tâm vương Thủ Tự dẫn đầu. Nhân đây xin nhắc lại về chuyện biên ải. Sau khi Kim chủ chạy không Yến Kinh, Tể tướng nước Kim là Truật Hổ Cao Kỳ giao chiến với Hung Nô, năm trận thua cả năm. Hoàn Thừa Huy đem năm vạn quân tới Bá Châu ứng cứu, bị danh tướng Mông Cổ là Mộc Hoa Lê đánh úp, tuyệt đường cấp lương, vô cùng nguy cấp. Quá tuyệt vọng, Hoàn Thừa Huy trấn thủ quyết xua quân đánh một trận phá vòng vây, nhưng các tướng không tuân lệnh. Ông lấy máu viết biểu tố cáo việc này lên Kim chủ, phân phát tài vật cho thuộc hạ, rồi uống thuốc độc tự tận. Ông chết rồi, đang đêm viên tướng trấn thủ mở cửa thành, cùng người ái thiếp bỏ trốn. Quân trong thành không tướng chỉ huy. Các tướng coi binh đoàn tranh quyền, đánh lẫn nhau, không ai giữ cửa thành. Một vài toán quân bị bại, mở toang cửa thành ra hàng Mông Cổ. Mộc Hoa Lê xua một vạn rưỡi kị binh, dẫn theo ba mươi binh đoàn thân binh tràn vào thành. Kỵ binh Mông Cổ xông vào tàn sát quân lính và dân chúng, đốt phá khắp nơi. Tám vạn quân Kim bị giết với khoảng năm mươi vạn dân chúng chết trong loạn quân. Mười vạn phụ nữ lên thành nhảy xuống tự tử vì sợ bị hãm hiếp. Trong ba tháng, thành Yến Kinh vẫn còn bốc cháy.
Truật Hổ Cao Kỳ quá hổ thẹn vì thất bại, mới tiến đánh Nam Tống hòng lập công chuộc tội nhưng lại bất thành, bị xử tử năm 1218. Kể từ đó, việc chống giữ biên ải được giao lại cho Hoàn Nhan Hợp. Hoàn Nhan Hợp là em họ vua Chương Tông, Tuyên Tông gọi bằng bác, tuổi đã thất tuần nhưng kiếm thuật đã đạt cảnh giới tầng thứ tư, sức vóc vẫn cân được trăm người. Mộc Hoa Lê xua quân đánh Thiểm Tây, Hoàn Nhan Hợp cầm thiết chùy đập tướng tiên phong Mông Cổ chết tươi, kỵ binh Mông Cổ buộc phải lui quân. Mộc Hoa Lê chuyển sang bao vây thành trì, Nhan Hợp dựa vào địa thế bốn bề núi non cho quân liên tục quấy phá, quân Mông Cổ không đêm nào ngủ yên giấc, phẫn uất phải tạm lui binh. Trên đường về Hoa Lê bị chính quân của Quang Tâm vương Thủ Tự tập kích, giết mất ái nữ nhi Đồ Anh Quy, khiến hắn nổi xung, lần này mang đại quân tới ba chục vạn kỵ binh quyết san phẳng tới gọng cỏ cuối cùng.
Quân Mông Cổ đã thắng hơn chục trận thông, nhưng kể từ giờ phút này trở đi thế trận sẽ thay đổi khó lường. Đó là bởi vì Hoàn Nhan Hợp gửi thư tới khắp các trấn, yêu cầu chi viện để quyết tử chống Mông.
Trong hàng ngũ tướng Kim, có một vị tướng trẻ với tài năng cực hạn, là đối trọng lớn không chỉ với Mộc Hoa Lê, mà thậm chí với cả Thành Cát Tư Hãn, đại hãn vĩ đại nhất trong lịch sử. Đó chính là cánh tay phải của Thủ Tự—Hoàn Thừa Lân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]