Rượu được vài tuần, Mẫn viện chủ sắc mặt mới nghiêm nghị hơn, giọng trầm mặc nói, “Thú thực với tướng quân, các đạo quân rút từ Liêu Dương về đây đều hạ cờ Kim xuống, lại rải rác khắp nơi, chẳng còn chút khí thế nào. Bản mỗ lo sợ nếu quân Hung Nô có đánh xuống đây, bọn họ sẽ quy hàng hết, lúc đó thì chúng ta sẽ phải bán cho khách Hung Nô, đấy là nếu may mắn không bị chúng nó cướp bóc.”
Vốn là thứ nam của tù trưởng, A Cáp Công dĩ nhiên được cấp chức vụ Bắc Lộ Khinh Nha, một chức võ tướng tương đương chánh bát phẩm. Nội trong Hồ Lý Cải, họ A Cáp không phải dùng tới chức danh bao giờ, mà dân chúng cũng chẳng gọi tù trưởng theo chức triều đình ban. Xuống Nam, hắn có lệnh bài bên mình, được gọi là tướng quân không sai, nhưng nghĩ lại trong đời chưa cầm quân để làm gì ngoài việc săn quái thú, lại thấy tự thẹn, nghe không vừa tai.
“Thế nên ý của ta chính là tập hợp các đạo quân lại, về chung dưới một hiệu kì. Quân ta tổng binh…” Kì thực quân số họ còn chưa tới một nghìn, nhưng nếu không phóng đại lên, khó lòng mà nhận được viện trợ. Nhưng với người có lòng tốt mà phải dối trá, trong lòng A Cáp Công thấy nhiều phần không phải.
Thấy nghĩa huynh chần chừ, Hắc Quả lập tức đáp ngay. “Huynh không phải nhẩm lại làm gì. Quân ta bộ binh ba ngàn, chia làm ba đạo, lại còn ba ngàn thủy quân nữa vừa rời cảng Đại Liên. Chỉ là thiếu lương thực và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tong-mat-quoc/2625718/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.