“Kiều huynh, thật đến đúng lúc lắm!” Ô Di Đạo khuôn mặt mừng rỡ, tay khua loạn xạ. Ô Di Hà nhân khi tên thủ lĩnh còn phân tâm, mới tung cước đạp hắn loạng choạng thoái lui. Tên thủ lĩnh vung kiếm theo quán tính chém tới thì Hoàn Thừa Lân đã phi đến, dụng chiêu Phiêu Tuyết Xuyên Vân từ bên hữu đỡ lấy. Tên thủ lĩnh này bản lĩnh không vừa, nếu giáp chiến với Thừa Lân sẽ chiếm nhiều phần thượng phong, nhưng ngay bây giờ hắn không thể làm vậy được.
Tên thủ lĩnh kia lui lại dăm bước, còn Thừa Lân cũng không tiến tới. Chàng đỡ Ô Di Hà dậy, nhìn chằm chằm vào vết thương trên bụng Hà. “Hà huynh. Vết thương của huynh sao rồi?”
“Ta không sao. Không thấy chút đau đớn nào,” Hà đáp. Đường cắt của vết thương không lớn, nhưng máu đã chảy thành dòng suối nhỏ, tách làm đôi xung quanh rốn Hà. Nếu không có áp lực ngoại lực, máu chỉ chảy chậm và tạo thành một dòng nhỏ trên da. Nhưng nếu không sơ cứu kịp vẫn có thể gây ra hậu quả.
“Các ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu người?” Tên thủ lĩnh Mông Cổ mới quay lên Kiều Sinh Nhai mà hỏi.
“Ngươi sắp chết rồi, còn biết nhiều làm gì?” Đôi mắt họ Kiều long sòng sọc trong phẫn nộ.
“Sao huynh biết bọn ta ở đây để mà tới cứu giúp?” Đạo gọi với lên trên.
“Chính là tiểu nữ nhi này đã báo cho ta biết.” Nhai mới nói. Vừa lúc đó, lấp ló sau lưng Nhai hiện ra một bóng tiểu hài tử nhỏ thó, đôi tay vẫy vẫy, khuôn mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tong-mat-quoc/2625668/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.