Phi Dạ vào nhà, cô liền đi lấy hộp y tế đến:" Anh ngồi đi, em xử lý vết thương cho"
Phi Dạ ngồi xuống sofa, cô liền nhẹ nhàng thoa thuốc cho anh. Sau khi thoa thuốc xong:" Anh ở phòng bên đó đi, em nhờ người mua đại vài bộ quần áo rồi lát sẽ mang đến, anh mặc tạm nha"
Phi Dạ:" Ừm, cám ơn em"
" Là em hại anh bị thế này, em xin lỗi"
Phi Dạ:" Không sao đâu"
Phi Dạ ở nhà cô được hai hôm vết thương đã dần khỏi, thấy cô uống thuốc:" Thứ em uống không phải là vitamin đúng chứ???"
Cô nghe thấy anh hỏi vậy:" Không phải"
Phi Dạ:" Là thuốc giảm đau cực mạnh, tại sao em lại uống thứ này, từng bị thương ư???"
" Anh muốn biết thật sao???"
Phi Dạ:" Có thể nói anh biết không???"
" Được, năm đó, hai mẹ đã giúp em rời khỏi đây, đến nước F, em dưỡng thương và học hành, sau đó nghe được chuyện năm đó của nhà và bố mẹ có nói em về chuyện của anh ấy bị thương nặng. Em vốn chỉ giận anh ấy cũng định về xem thử thế nào"
Phi Dạ:" Tại sao em lại không về???"
" Ai nói là em không về chứ??? Ba tháng sau đó em có về nhưng vừa ra khỏi sân bay và được một đoạn thì có người đến chặn đường em đưa em lá thư rồi bảo là đừng quay về đây nữa"
Phi Dạ:" Rồi sao nữa???"
" Rồi em bị đánh ngất và đưa lại nước F"
Phi Dạ:" Nhưng tại sao em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-yeu-den-mu-quang/2873130/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.