Trước khi tiến hành phẫu thuật ghép thận, tôi có dẫn Chung Vãn Ý đến ngọn núi lớn hoang vắng kia. Hắn không biết đầu đuôi sự việc, còn tưởng là tôi vừa kiếm được món hời lớn từ nhà họ Triệu.
“Phong cảnh nơi này đẹp thật, rất có giá trị khai phá.”
“Ai bảo tôi muốn khai phá?”
“Không khai phá thì mua làm gì?”
“Làm nghĩa trang.”
“Hả?”
“Bởi vì người mà tôi yêu nhất được chôn ở chỗ này.”
Có rất nhiều thời điểm chúng ta không rơi lệ vì người đã khuất, mà là thấy đau thương cho nỗi cô đơn của chính mình.
Chung Vãn Ý không tức giận, cuối cùng hắn đã hiểu ra đối tượng mà tôi bằng lòng hy sinh tất cả không phải hắn.
“Cho nên em bước vào nhà họ Triệu là vì bà ấy à?”
Tôi thừa nhận, nhìn lên bầu trời xanh trong vắt trên cao: “Chờ đến khi tôi chết, tôi cũng muốn được chôn ở ngọn núi này.”
Hắn đứng nơi đầu gió, vừa bật lửa đốt thuốc xong. Đột nhiên hắn duỗi tay qua ôm tôi.
“Anh làm gì đấy?”
“Anh thấy em thật đáng thương.”
Hiếm khi hắn nghiêm túc thế này. Tôi chợt nhớ mẹ từng nói khi người ta yêu vào rồi thì luôn cảm thấy đối phương thật đáng thương.
Tôi hít sâu một hơi: “Còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
“Nhớ rõ.”
Nhìn núi rừng thăm thẳm mênh mông trước mặt, tôi chậm rãi nói: “Ngày mưa hôm ấy, tôi nhìn thấy một người trông rất mỏi mệt lại kiên cường vờ như bản thân lợi hại lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-thuong-luu/3318041/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.