Đối với người nhà họ Triệu, thiên kim thật quay về còn không có giá trị bằng cái két sắt lớn. Vì vậy mọi người chỉ chú ý đến nó, không ai phát hiện tôi đã rời khỏi đại sảnh.
Chưa đi được bao xa, tôi đã bị người ta hung hăng kéo tay ra sau: “Triệu Quan Cận!”
Tôi xoay người, nhìn chằm chằm những ngón tay gần như trắng bệch đang bóp chặt lấy mình, cười nói: “Anh Chung, anh nên gọi tôi là Tống Quan Cận.”
“Em...”
“Tống là họ của mẹ tôi, Tống Nhữ Anh. Tôi là con gái bà ấy.”
Đối phương nhìn tôi chằm chằm, rất lâu sau đó đột nhiên hắn bật cười.
Tôi có chút khó hiểu: “Anh cười gì đấy?”
“Chỉ là anh thấy em thật hài hước.”
“Không, tôi làm sao hài hước bằng anh được.”
“Em hài hước hơn anh.”
“Anh...”
Chung Vãn Ý thấy tôi trước sau vẫn luôn hờ hững thì lạnh mặt, dường như muốn tìm tòi chút thật lòng dưới lớp da giả tạo của tôi: “Vậy là em vẫn luôn gạt anh? Rõ ràng em có rất nhiều cơ hội để nói sự thật cho anh nghe mà!”
Tôi nhìn hắn đầy quái lạ: “Tại sao tôi phải nói sự thật với anh? Nói ra rồi thì làm sao anh dốc hết tâm huyết lên người tôi nữa chứ?”
“Em...” Hắn tức đến bật cười: “Sao em biết chắc là anh sẽ không làm thế?”
“Đương nhiên là anh sẽ không.” Dưới ánh nắng mặt trời, tôi càng có thể nhìn thấu con người hắn hơn: “Bởi vì nói ra thì anh chỉ cần cầu hôn tôi là xong, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-thuong-luu/3318039/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.